Trong lúc Tâm và Trí đứng ôm nhau nói chuyện mùi mẫn, ba đứa bạn của Tâm ở trong khu trượt patin đã trượt đến mồ hôi đầm đìa lưng áo mà không thấy nước của cả bọn đâu. Dũng ngồi nghỉ trên ghế, thở phì phì hỏi:
“Ủa? Tâm lạc thật hay gì? Sao chưa về nữa?”
Dung nằm bẹp trên sàn, mặc dù biết chỗ này chẳng sạch sẽ gì nhưng mẹ nó, mệt thật sự. Vừa rồi ba đứa hợp lại cùng một đám người lạ trong sân trượt chơi trò đuổi bắt, cô suýt té mấy lần, Dũng còn lao vào hàng rào bảo vệ hai phát, bây giờ đứa nào cũng đuối sức.
“Aa!! Khát quá!” - Thắng ngồi bẹp bên cạnh than thở.
“Có cần đi tìm Tâm không?” - Dung nhìn Dũng và hỏi.
Cậu chàng lắc đầu, bảo:
“Hay mày gọi Tâm thử đi Dung.”
“Okei.”
Dung cầm điện thoại lên gọi thử, tiếng nhạc chờ vang lên vài lần rồi tắt, có vẻ như cô ngốc kia lại bật chế độ im lặng nữa rồi. Có những người dùng điện thoại như vậy đấy, cả ngày đều tắt chuông, gọi đến như kiểu quay xổ số, may mắn lúc đối phương đang cầm điện thoại thì trúng độc đắc, gọi phát được ngay, còn xui xẻo thì sao? Tất nhiên là gọi không ai thèm nghe rồi.
Mũm mĩm quay sang nói với hai thằng bạn:
“Gọi không được, hay chờ thêm chút nữa đi.”
Dũng bảo:
“Ừ, biết sao giờ, ra ngoài xong lát Tâm quay lại có khi không thấy mình sẽ giận mất.”
“Làm như Tâm là kiểu người dễ dỗi lắm vậy.” - Dung liếc mắt nhìn Dũng.
“Sao mày cứ ăn hiếp tao hoài thế? Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-lop-truong/1328418/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.