“Ờ, ủa? Của lớp trưởng hả? Ha Ha… Lần trước cho tớ mượn, tớ mang về giặt xong quên luôn.”
“Quên…?” Trí nhìn Tâm cười hô hô giả ngu mà hỏi lại.
(Ừm, thật ra là bà mẹ nuôi của hai đứa, bà Cải ấy, bà quên mất rồi đột nhiên nhớ ra.)
Hai đứa đều quên bẵng đi chuyện cái áo khoác, cho đến tận lúc Trí vào phòng Tâm và nhìn vào cái móc treo trên tường của cô.
Tâm phi như bay ra chỗ cái áo rồi cẩn thận gỡ nó ra khỏi móc và giơ đùi lên làm giá đỡ, xếp lại cẩn thận rồi mới dâng tới trước mặt Trí và nói:
“Xin lỗi, thành thật xin lỗi cậu vì đã giữ nó lâu như vậy.”
“Không sao, thật ra tớ thấy nó khá hợp với cậu, không chê thì cứ… mặc luôn… cũng được.”
Trí càng nói càng thấy có gì đó sai sai, dù sao cũng là áo cậu đã dùng qua, ai đời lại đem làm quà tặng cho con gái? Nhưng bất ngờ là trước câu nói này của cậu, Tâm lại vui vẻ ôm siết cái áo khoác đen kia vào lòng.
“Cảm ơn, tớ sẽ giữ nó cẩn thận!”
Thay vì một món quà đắt tiền và quý giá mà vô nghĩa, Tâm lại thích những thứ của lớp trưởng hơn. Huống chi cái áo này vẫn còn rất mới, vải lại mịn! Mặc kệ là gì, miễn crush tặng cô đều sẽ trân trọng.
Tâm đem áo treo lại về chỗ cũ làm Trí buồn cười hỏi:
“Sao cậu lại treo áo của tớ bên ngoài mà không bỏ vào tủ quần áo thế.”
“À thì…”
Tâm đột nhiên đỏ mặt, đâu thể nói là buổi tối đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-lop-truong/1328389/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.