Sau khi thu thập được chứng cứ và thông tin từ Minh Ti, Ỷ Lan không chút chậm trễ, nàng lập tức liên Thiên Điện, ngay lúc cả điện đang sôi nổi náo loạn nhất vì chuyện của cấm thuật. Nàng đường hoàng bước vào: “Thần nữ, diện kiến Thiên Đế bệ hạ.” Cả điện thấy nàng liền xì xào bàn tán, có kẻ ngỡ ngàng nhận ra nàng là tiểu thư Ỷ Gia, cũng có kẻ nhận ra nàng là Ý Linh y thánh, đa số là trầm trồ cảm thán về diện mạo của nàng, nghĩ sao nhan sắc tư dung như vậy, lại ẩn mình hiếm khi lộ diện. Thiên Đế đưa tay, ông ngồi từ trên cao ra hiệu: “Bình thân. Không biết tiểu tiên này hùng hổ xông vào Thiên Điện ta lúc này, là có việc gì?” Ỷ Lan cúi người: “Bệ hạ, thần nữ xin mạo phạm vì nếu có thô lỗ nhưng thần nữ tới đây là vì có việc hệ trọng. Dám hỏi liệu Thiên Đế, liệu người còn nhớ vụ án viện binh và lồng Trấn Yêu của Trần tướng quân năm nào?” “Ồ, chính tay ta đã hạ chỉ giam giữ lại Trần Liễu, làm sao mà quên được.” Ỷ Lan đưa mắt, lần này nàng lại không hề rụt rè, nhìn thẳng vào mắt ông, đôi mắt nàng nghiêm nghị có, dũng cảm có, càng có sự mong muốn, ham muốn được minh oan cho Trần tướng quân. Nàng nói, vang vọng cả điện: “Bệ Hạ có từng nghi ngờ đây là án oan?” Tên mặc giáp, trường bào xanh đứng bên cạnh Thiên Đế liền to tiếng: “Tiểu tử to gan, ngươi đang nghi ngờ bọn ta điều tra chưa rõ ràng, Thiên Đế giá oan cho ng..." Thiên Đế liền ra hiệu, giơ tay bảo hắn ta im lặng. A, kẻ này, cũng từng một mực tin lời của đám Lục tướng quân- người vu oan cho Trần tướng. Thiên Đế hứng thú: “Ồ, sao vậy, ngươi liền có thêm thông tin gì sao? Cứ nói, điều tra ra chân tướng, ta liền sẵn sàng minh oan cho Trần tướng quân của các ngươi.” Lập tức Thiên Điện liền rì rầm lời bàn lời tán. Ỷ Lan lấy ra từ trong tay áo di thư của Thiền Lẫm Bách. Nàng bèn đưa cho lính hầu cận dâng lên Thiên Đế: “Thần nữ nhất định không có ba hoa nói năng hàm hồ ở đây, mời Thiên Đế xem xét.” Trong bức di thư, có nói năm đó Trần tướng quân không thể phụ ủy thác của Tiên Đế, mà là do có kẻ rắp tâm cơ hãm hại. Năm đó ông không quyền cao chức trọng như khi bốn mươi năm về trước, chỉ là một quan võ không có là bao tăm tiếng. Ông được dụ lệnh đưa binh xuống viện trợ cho trận Đại chiến đang có nguy cơ mất dần ưu thế. Chỉ tiếc thay vì không được trọng dụng nhiều, ông không được các binh lính cấp dưới khuất phục và coi trọng. Thiên Giới bấy giờ chưa hề hay tin Ma Vực đang cấp bách, ai nấy cũng đều chủ quan vì đã cả ngàn cả vạn năm Thiên Tộc đứng đầu, làm chủ Tam Giới. Quân binh có dạy thấy binh lệnh như thấy người, trớ trêu thay khi ấy lệnh soái của Trần tướng quân lại bị kẻ nào đem trá trộn đi mất. Ông huy động quân binh nhưng ai nấy cũng ngó lơ. Thiền Lẫm Bách năm đó cũng có chức vị khá cao trong đoàn binh dưới trướng Trần tướng quân, cả hai đã mất rất nhiều thời gian thuyết phục quân binh mới dẫn đến viện binh chậm trễ. Thiên Đế đọc xong mặt lại không chút biểu cảm. Ông năm đó là Đại hoàng tử không hề tham gia vào trận chiến này, Ỷ Lan chỉ thầm mong ông thực sự có cái nhìn khách quan nhất, không trách mắng Trần tướng quân khi ấy chưa đủ cứng rắn. Thiến Đế nghiêm mặt mở lời, giọng nói cương chính vang vọng cả chính điện khiến cả điện chớp cái đã im lặng không còn rì rầm bàn tán: “Chỉ dựa vào bức thư, ngươi làm sao dám khẳng định vụ việc năm đó là thật?” A, nàng quên mất chuyện này, Thiền Lẫm Bách đã đi rồi, ai có thể làm chứng cho nàng chuyện này đây. Ỷ Lan lại không muốn nhờ Thiền Huy đến xác nhận chữ viết của cha hắn, một phần vì không muốn hắn nhìn vật nhớ người, một phần càng không muốn hắn thân mang trọng thương lại dính dáng đến vụ việc này. Ỷ Lan ngay trong lúc đang ấp úng, chợt có giọng nói quen thuộc vọng vào từ cửa lớn Thiên Điện, giọng nói lảnh lót, khí thế này, Ỷ Lan đã lâu không được nghe: “Chứng cớ ở đây này?” Trần Ý Miên thân mặc váy trắng thướt tha bước vào. Trong gương mặt khi đã lột xác trưởng thành, nàng càng xinh đẹp, kiều diễm đến nổi bật và có nét khí phách, tiêu sái như một nữ nhi tướng gia. Tay nàng cầm chiếc lệnh soái giả, giơ cao khí thế, cùng nắm tay Nhị sư huynh của Thủy Kính Các bước vào... Thủy Kính Các quả là đã se duyên cho không ít cặp đệ tử nam thanh nữ tú, thật không biết Thái Uyên thượng thần có phải đã từng làm Nguyệt Lão không đây!? Trần Ý Miên đường hoàng bước tới, hành lễ với Thiên Đế rồi nhìn sang Ỷ Lan, ánh mắt nàng tràn ngập ý cười. Vị tỷ tỷ mà nàng mong ngóng ra đã không hề nghi ngờ cha nàng, thậm chí còn giúp nàng gỡ hàm oan cho cha, bảo làm sao Ý Miên không vui được đây. Thiến Đế tay cầm lấy chiếc lệnh soái giả, nhìn thực vô cùng tinh tế, trông rất giống món đồ thật, chỉ là kích thước và chất liệu không giống. Ông liền bực tức siết chặt nắm tay làm cho món đồ giả khực lên một tiếng, liền nứt làm đôi. Đôi mắt ông trở nên sắc bén, giọng nói lạnh lẽo, quyền uy khiến đầy tôi vô cùng run sợ: “Ngươi lấy nó từ đâu?” Trần Ý Miên cúi người: “Vừa hay, thần nữ tìm thấy nó ở chỗ Lục tướng quân người đã vu oan giá họa cho phụ thân thưa Bệ Hạ.” Lục tướng quân liền nhảy dựng lên như bị dẫm phải đuôi chuột, mặt ông ta xanh lét, xông lên: “Ngươi! Thiên Đế, cô ta cố ý đẩy thứ tội đại nghịch bất đạo này lên thần. Năm đó thần phụng mệnh người điều tra, làm sao dám làm ra thứ trò dơ bẩn này dưới mắt người được.” Trần Ý Miên cười khuẩy: “Lục tướng quân có nhớ vài ngày trước ông liên tục kêu ca Lục phủ có trộm và mất đồ. Không biết đó là món đồ gì đây? Trùng hợp thay cũng vài ngày trước, chàng Cấm Vệ quân của ta lại đem về cho ta vật này.” Nhị sư huynh bấy giờ đã là một cấm vệ quân vô cùng có tiềm năng trong binh đoàn, đứng trong đội tinh nhuệ của Chiến Thần. Cấm vệ quân trước nay nổi tiếng được giáo huấn với binh quy nghiêm ngặt, làm vệc cẩn trọng, chưa hề có chút sai sót. Nhị sư huynh cúi gập người: “Bệ hạ, quả thực thần tìm được vật này ở trong một chiếc rương cũ kĩ, dưới gầm giường của Lục tướng quân. Cũng tình cờ, thần còn tìm được cả chứng cớ tham ô của Lục tướng, dưới đó giấu không ít ngân phiếu, và cả những món bảo vật quý hiếm. Nếu bệ hạ không tin, liền có thể sai quân đi lục soát, xác thực.” Lục tướng quân cả mặt vã mồ hôi, vẫn còn cố cãi, ông ta chỉ vào mặt Nhị sư huynh, gân xanh nổi giần giật: “Tiểu tử, ngươi dựa vào đâu mà nói số tài sản đó là ta tham ô?” Trần Ý Miên nhíu mày bảo vệ cho lang quân trong lòng nàng, nàng hất cái tay thô lỗ chỉ trỏ của Lục tướng quân đi, đanh giọng: “Một tên quan võ như ông, công danh thì chưa có, leo lên bằng cách vu cáo, giá oan cho người khác, thì lấy đâu ra lắm tiền của như thế. À, còn có cả vòng ngọc bích của Thiên Hậu tưởng như đã mất từ lâu, chắc ông không phải cũng cho là đó là vật Thiên Đế ban cho ông đấy chứ!?” Lục tướng quân nghe xong liền không định hùng hùng hổ hổ mà nói lí lẽ biện minh cho mình nữa, ông ta run rẩy quỳ thụp xuống, giọng nói nhỏ hẳn đi, cái dáng vẻ ban nãy chỉ như một còn hổ giấy, con mèo xù lông mà thôi: “Bệ hạ, xin hãy chứng giám cho lão thần.” Ỷ Lan liền nắm bắt thời cơ: “Bệ hạ, vụ việc viện binh là việc hệ trọng không thể ngó lơ, đã có không ít binh lính phải bỏ mạng, Trần tướng quân lại đã rõ là vướng hàm oan, bệ hạ không thể khoan hồng cho kẻ đầu xỏ này được!” Thiền Đế cười lớn, tiếng cười này lại khiến cho cả bầu không khí thêm nặng nề. “Hay, hay lắm! Lục tướng quân! Ngươi nhận ủy quyền của ta điều tra, vậy mà lại dám đứng sau làm ra thứ trò này. Truyền ý chỉ của ta, từ nay tước bỏ toàn bộ binh lệnh, tịch thu tài sản của Lục phủ, riêng tên tham quan này, bắt giam lại... Vụ này, giao cho Trần tướng quân điều tra. Ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi đã tham ô, làm thêm những trò bẩn thỉu gì rồi.” Giao lại cho Trần tướng quân... vậy là rốt cuộc, chuyện này cũng đã có được khởi sắc rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]