Ỷ Lan nhìn xô nước trong veo, nhẹ nhàng bước tới, cắm kim ngân thử độc, kết quả bất ngờ tới nỗi, tay nàng bất giác run bần bật, làm rớt cả kim bạc xuống xô nước.
Đầu kim đen ngỏm.
“Khốn khiếp, thật kinh khủng!”- Ỷ Lan bật thốt.
Vậy đúng là đã có kẻ giở trò trong doanh binh rồi, thậm chí còn biết rất rõ cụ thể sự tình trong đây nữa.
Doanh binh đóng quân tại đây cũng bảy ngày, để hại nhiều sinh mạng như thế, lượng độc đem đổ cũng không ít. Những vũng máu còn đọng lại sau trận chiến, làm sao đủ để hòa tan vào giếng nước lớn đến vậy mà vẫn khiến kim bạc hóa đen cỡ này, lượng độc nhiều vô kể.
Vậy ắt... kẻ đó có mặt trong trận chiến nọ, chắt độc từ Hỗn Độn ra rồi.
Tia nghĩ nọ chợt xẹt qua, nàng vội quay ngắt qua Thiền Huy:
“Phải rồi, cốc nước kia ngài không có uống đấy chứ!?”
Ánh mắt Thiền Huy chợt dịu đi trông thấy, cảm giác ấm áp khó tả dâng lên trong lòng hắn, hắn đùa cợt với nàng, cười cười dịu dàng:
“Không. Ta vừa lệnh kẻ lấy nước, thì cô đã hùng hổ bước vào, giật ca nước của ta rồi còn đâu.”
“...”
Hùng hổ ấy à.
“Cô lo lắng cho bổn tướng vậy sao?”
“...Đây vốn là bổn phận của ta.”
Ỷ Lan quay mặt đi không dám đối mắt với hắn, cảm giác xốn xang lại nổi lên trong lòng nàng, tim đập rộn ràng như múa trống, lại vậy rồi, có khác nào Ỷ Lan của trước kia đâu, dễ dàng động lòng trước nụ cười của hắn.
Nàng nghiến răng, nhớ lại vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-chien-than-tuong-cong/963191/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.