Thiền Huy vội vã bế bổng Ỷ Lan lên rồi liếc qua Trần Ý Miên:
“Qua doanh binh của ta xử lí vết thương đã.”
Hôm nay là hắn sơ xuất, rõ ràng đã nghe thấy tiếng rống của Hắc Hùng Tinh rồi, nhưng lại chủ quan vì chiến sự sớm dã thành công từ lâu.
Lại nghĩ rằng bản thân mệt mỏi quá độ nên mới cho rằng do nghe nhầm, nào ngờ khi trực giác nhận ra mùi lệ khí và máu tươi từ phía vườn thảo dược, thì hắn đã đến muộn.
Là hắn tắc trách mới nên cơ sự này. Hắn áy náy vô cùng, mời toàn bộ quân y đến trị thương cho Ỷ Lan, lệnh cho họ phải dùng biện pháp nào, khiến nàng hồi phục nhanh nhất, không thấy đau đớn khi tỉnh dậy nữa.
Dưới sức ép của Chiến Thần, ai nấy cũng đều không dám run tay khinh xuất, cuống cuồng băng bó, dùng y thuật trị thương cho nàng. Họ sợ cái đầu họ rớt xuống mất... hệt con Hắc Hùng Tinh vừa được khiêng về vậy.
Nhờ vậy, lại thêm là một y sư, cơ thể có khả năng tự hồi phục cao, Ỷ Lan nửa ngày sau đó đã tỉnh.
Nàng vì cơn đau nhói lên ở eo mà bị đánh thức, bất giác lại phát hiện ra nam nhân ấy đang chăm chăm nhìn nàng ngay phía đầu giường.
Từ lúc quay về doanh trại, Thiền Huy chưa từng rời khỏi Ỷ Lan lấy nửa bước, hắn thấy áy náy vô cùng lại thêm cả sự xót xa khi người Ỷ Lan khắp đâu cũng thấy máu và bùn đất, tay còn bị phồng rộp, bỏng nặng.
Hai mắt đối nhau, Ỷ Lan cười, phấn khích vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-chien-than-tuong-cong/963164/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.