Hắc Hùng Tinh đi đến đâu, thảo dược của Ỷ Lan trong khoảng một trượng đều lập tức héo vụn còn tro, chỉ duy nhất những cây Bách Điệp kiên cố còn sót lại, Hắc Hùng Tinh cũng không dám tới gần. Điều này không phải là đáng gờm, đáng gờm nhất là tại sao nó lại xuất hiện ở nơi này. Ỷ Lan đã đi khảo sát vô cùng kĩ lưỡng rồi, chắc chắn đã chẳng còn một con còn sống dưới Ma Vực, một mầm mống cũng không. Nhìn người nó một chút cũng không có thương tích, chẳng lẽ dưới Ma Vực lại có hang động ngầm nào sao? Lí nào lại như thế được, cả ngàn người cùng đi soát cơ mà. Hắc Hùng Tinh trông giận giữ vô cùng, con ngươi nó trắng tinh như một con sói bạc, hằn lên những vết máu, răng nanh nhe ra, lượng lệ khí bao quanh nó cũng vượt trội hẳn so với những con khác. Trông phẫn nộ, giận giữ vô cùng. Nó nhìn thấy mục tiêu là Ỷ Lan và Trần Ý Miên liền xông lên. Ỷ Lan vội vã kéo Ý Miên nghiêng người sang bên, tránh đòn tấn công của Hắc Hùng Tinh. Nàng từng chinh chiến với không biết bao Hắc Hùng Tinh rồi, nhưng dữ hằn, đáng sợ, uy lực kiểu này, Ỷ Lan lại chưa từng thấy. Ỷ Lan lấy đâu ra không biết ba mũi tên độc, nàng uyển chuyển xoay người, thành thục như một nữ chiến binh dày dặn kinh nghiệm, dồn lực vào ba cây kim, phi về phía gáy của Hắc Hùng Tinh: “Ảnh độc, Hắc Đoạn Trường!” Ba mũi kim chuẩn xác ghim thẳng vào gáy nó, nhưng lại chỉ như vết muỗi cắn, độc dược không hề hấn gì với nó cả. Ỷ Lan sững người, lượng độc nàng dùng trong ba mũi đã lớn gấp đôi so với khi thường rồi. Hắc Hùng Tinh quay về phía Ỷ Lan, nó bốn chân phi thẳng về phía nàng, hàm mở rộng giơ ra bộ răng nhọn hoắt rướm máu, nó như chỉ muốn cắn xé mục tiêu trước mắt, kẻ cản đường nó. Trông vẻ dữ tợn thế này, hẳn nó là con Hắc Hùng Tinh duy nhất còn xót lại, con đã phải chứng kiến quê hương mình từng chút từng chút bị xan bằng, thanh tẩy. Đôi mắt trắng xóa như thể một bờ vực sâu không đáy, một tương lai không có lối đi, nó đã quá tuyệt vọng rồi, nó muốn trút nỗi giận ấy bằng cách tắm trong bể máu của những kẻ đã phá tan nơi nó từng gọi là nhà. Ỷ Lan vung tay, bộ tám kim bạch ngọc của nàng liền hiện lên, nàng muốn nhắm thẳng vào hai chi trước của nó, nàng sẽ đánh liều thử lần này... dẫu sao, số lần nàng đặt cược trước nay không phải là ít. Nhưng khi nó vừa tới gần, Trần Ý Miên đã động thủ, nàng ta dùng roi cuốn chặt cái hàm nó lại. Hắc Hùng bị vướng liền dừng bước, nó lắc mạnh đầu muốn gỡ chiếc roi ra còn Trần Ý Miên thì mặt nhăn mày nhíu, nàng ta cố gắng giữ chân nó lại, tới nỗi bị kéo lê lên trước ba bước chân. Ỷ Lan bắt lấy cơ hội, phi thẳng hai chiếc kim nhỏ vào con ngươi nó, chọc mù Hắc Hùng Tinh. Bị kim đâm mạnh, Hắc Hùng Tinh rống lên đau đớn. Ỷ Lan dù thấy inh tai vô cùng nhưng nàng càng mong nó sẽ gầm lớn hơn, đủ để gọi người ấy tới. Sẽ không sao nếu chỉ có một mình nàng ở đây, nhưng còn có cả Trần Ý Miên nữa, lại thêm con Hắc Hùng Tinh này hẳn là loài biến dị, nàng chưa từng đơn độc một mình giao đấu với biến dị bao giờ, khả năng thắng vô cùng ít. “Ôi. Á!” Hắc Hùng Tinh đứng bật lên, nó lắc mạnh đầu, Trần Ý Miên không đứng vững, lập tức bị nó quất ra xa, may thay là ngã vào bụi thảo dược, không bị thương nặng. Con gấu yêu đen hằm hằm nhìn về phía Ỷ Lan, nó ngửa cổ rống lên thống thiết, tới rung động cả mặt đất, chim muông đều đồng loạt ngả ra chết vì choáng, sốc lệ khí. Tiếng rống chất đầy nỗi căm thù, xót thương cho quê hương. Nó nhớ nhà và càng căm phẫn Thiên Tộc hơn, một tiếng gào như đang cộng hưởng muốn tìm bạn bè từ phương xa trong vô vọng. Ỷ Lan bịt tai lại, nàng hoàn toàn cảm nhận được nỗi đau của nó, nàng gượng gắng đâm cho nó một nhát dao vô hình: “Ngươi rống gì vậy chứ, đồng loại ngươi sớm đã chết hết rồi!” Nó ngưng hẳn, Ỷ Lan ngớ ra một lúc, rồi như chợt nhận ra điều gì, nàng vội chạy đi, vội vã tái mét mặt mày hét lớn: “Ý Miên né ra! Mau lên!!!” Phía dưới chân liền mạnh mẽ đâm lên hàng loạt những cọc đinh lớn bám đầy lệ khí. Ý Miên khinh công vốn tốt, thân thủ nhan nhẹn, dễ dàng né gọn đi, do nhờ địa hình chung quanh có nhiểu những thân cây lớn vững chãi. Ỷ Lan không may mắn như thế, phía sau là một rừng độc dược, nàng vừa phải cẩn thận né những cây độc dược, vừa phải tránh những cọc đinh lệ khí. Hắc Hùng Tinh ma lực dồi dào, nó dường như chỉ nhắm đến phía Ỷ Lan, chỗ nàng những chiếc cọc nhọn không ngừng lan rộng tới, không ngừng được bơm thêm nhiều lệ khí hơn, còn phía Ý Miên thì ngưng hẳn. “Ý Miên! Mau! Đi báo cho cha cô và Thiền Huy mau lên!!!” Ỷ Lan vừa gấp gáp né vừa vội nói, ra hiệu cho nàng ta, kết quả hấp tấp vì sợ vấp phải Bách Điệp, nàng đã không cẩn thận để cho một cây cọc đâm chéo qua eo nàng. Cảm giác đau buốt sộc lên khắp tứ chi, thần kinh cảm giác của Ỷ Lan, lệ khí đốt cháy da thịt nàng đau rát, vết đâm bên sườn eo máu tuôn ra nhanh thấm đẫm lưng, vạt áo. Ỷ Lan vận công, dùng tiên thuật trị thương nhưng đều không cầm máu lại được. Nàng vội vã ấn chặt tay vào eo mình, cảm giác đau đớn khiến mày liễu Ỷ Lan nhíu chặt, cắn răng nhịn không bật ra tiếng hét, mặt nàng tím tái, gằn giọng: “Khốn khiếp! Thứ lệ khí quái quỉ gì thế này! Mạnh hơn hẳn so với các con khác.” Trần Ý Miên không biết đang suy tính chuyện gì, thấy Ỷ Lan gặp khó lại khinh công về phía Hắc Hùng Tinh. Ỷ Lan thầm thấy không hay, muốn ra cản lại nhưng nàng lai chợt nhận ra phía chân mình gai đã không còn xuất hiện lên nữa. Ỷ Lan nghi hoặc nhìn xuống dưới liền phát hiện những cây gai kia giống hệt nàng, chúng đều không dám tới gần cỏ Bách Điệp. Ngọn cỏ cứu mạng nàng đây rồi. Có hi vọng rồi! Cỏ Bách Điệp hẳn là điểm yếu chí mạng của Hắc Hùng Tinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]