Chương trước
Chương sau
15/01/2023

Nhung Dật một đường chạy về nhà.

Lúc mở cửa, chìa khóa phải tra mấy lần mới cắm vào ổ được, vừa vào nhà, cậu vội vàng đá giày ra chạy vào phòng, thậm chí còn không thèm cởi áo khoác mà lao thẳng vào trong đống chăn mền.

Cậu vùi đầu vào gối, tay phải nắm chặt thành quyền đập mạnh xuống giường, im lặng điên cuồng cười to.

Cứ như vậy qua vài phút, cậu mới có chút ổn định cảm xúc. Mà ngay lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.

Đó là tin nhắn từ bạn trai mới của cậu.

"Vừa nãy quên nói. Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút."

Nhung Dật nhìn điện thoại mà he he he he he.

Cậu đặt điện thoại xuống, vừa nằm trên giường lăn qua lăn lại, vừa cười he he he he he he he he.

Thế giới này thật tươi đẹp, cuộc sống này thật hạnh phúc.

Cậu đưa tay che mặt, có ảo giác chóp mũi còn quanh quẩn một tia hơi thở thuộc về Trần Kha Nghiêu.

Trong thời đại mà mọi người đều thường xuyên tiêm phòng thuốc ức chế lâu dài, Nhung Dật là một cẩu độc thân, hầu như chưa bao giờ ngửi thấy bất kỳ mùi pheromone của Alpha nào. Cho nên tuy rằng liều lượng vô cùng ít ỏi, đối với cậu vẫn sinh ra một chút ảnh hưởng.

Nhưng cậu lại cảm thấy sự phấn khích của mình lúc này không phải là do một chút pheromone đó.

Mà là cậu cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Trần Kha Nghiêu hẳn là rất thích cậu, cho nên mới vô thức tỏa ra mùi hương như vậy khi hôn cậu, đó là bản năng của Alpha khi đối mặt với người mình yêu, dù có lý trí đến đâu cũng không thể hoàn toàn khắc chế được.

Sâu thẳm trong đáy lòng của Alpha này nhất định là muốn đánh dấu cậu.

Mặc dù lấy nền tảng tình cảm của họ mà nói thì vẫn còn quá sớm. Nhưng người trong lòng mình đối với mình dục vọng lại là một chuyện làm cho người ta cảm thấy vui sướng.

Không biết tên trộm kia hiện tại như thế nào, Nhưng Dật quả thực muốn đi tặng cho hắn ta một lá cờ thưởng.

Nhưng sau khi tắm rửa xong, Nhung Dật hơi trở nên bình tĩnh lại bắt đầu lo lắng được mất.

Đã phải chịu quá nhiều thất bại trong tình cảm, nên khi đối mặt với hạnh phúc bất ngờ khó tránh khỏi không tự tin.

Hồi tưởng lại, Trần Kha Nghiêu kỳ thật cũng thừa nhận đối với cậu cũng không hiểu rõ lắm. Điểm xuất phát của mối quan hệ này là vừa gặp đã yêu.

Và trong quá trình cả hai ở chung với nhau, Trần Kha Nghiêu dường như cũng không chắc chắn như mình, thậm chí còn chấp nhận sự theo đuổi của mình sẽ gặp phải phản cảm.

Không có lý do gì, cho dù bề ngoài có giống Alpha đến đâu, Nhung Dật thực chất vẫn là một Omega thuần túy, có thẩm mỹ bình thường. Trần Kha Nghiêu thật sự không biết mình là Alpha có sức hấp dẫn đối với người khác phái như thế nào sao?

Chẳng lẽ tất cả Omega bên cạnh hắn đều mù à?

Nhung Dật rối rắm nửa ngày, trong lòng đột nhiên toát ra một suy đoán cực kỳ đáng sợ.

Trần Kha Nghiêu đã nhìn qua chứng minh thư của cậu, nhưng cậu chưa từng nhìn thấy của Trần Kha Nghiêu. Chắc không phải cái người này kỳ thật giống mình đồng bệnh tương liên, cũng là một Omega đó chứ?

Nhung Dật bị suy đoán của chính mình làm cho hoảng hồn, vội vàng lấy điện thoại ra, mở trang cá nhân Wechat của Trần Kha Nghiêu ra xem.

Trước đây không để ý, thông tin của Trần Kha Nghiêu giống như hầu hết mọi người, không đánh dấu giới tính thứ hai.

Nhung Dật càng nghĩ càng bối rối, nhưng cùng lúc đó trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ. Khó trách trước đó có một số Omega sau khi biết giới tính của cậu vẫn si tâm không hối hận. Nếu Trần Kha Nghiêu thật sự là một Omega, vậy chỉ sợ cậu cũng không có cách nào lập tức nhẫn tâm dứt bỏ. Nhưng cưỡng ép ở bên nhau cũng không có tương lai, hai người có cùng nhau ăn nằm cũng sẽ không hạnh phúc.

Cũng may, khả năng đó thật sự quá thấp.

Trần Kha Nghiêu dù thế nào hẳn cũng là một Beta. Điều đó cũng nằm trong trong phạm vi tiếp nhận của Nhung Dật. Người này ít nhất bề ngoài thoạt nhìn khí tràng Alpha bùng nổ, hơn nữa mùi pheromone cũng làm cho cậu ngửi thấy đặc biệt có cảm giác.

Cứ như vậy, cũng giải thích tại sao Trần Kha Nghiêu ở trước mặt cậu không có tự tin như vậy, dù sao đại đa số Omega đều nguyện ý kết giao với Alpha hơn.

Nhung Dật yên lặng đem kỳ vọng tâm lý của mình không ngừng hạ thấp, vẫn cảm thấy cảm giác hạnh phúc dào dạt.

Tình trường đắc ý, sự nghiệp lại đột nhiên bị cản trở.

Kế hoạch bàn giao cho bên A lúc trước đã được thông qua thành công và bước vào giai đoạn triển khai cụ thể, lại không ngờ đối diện đột nhiên thay đổi ý định.

Lần đầu tiên làm người phụ trách hạng mục, đầu Nhung Dật đau như muốn nứt ra.

Mắt thấy tiếng oán than của thành viên trong đoàn đội vang lên, cậu chỉ có thể kiên trì chủ động tiến hành thương lượng.

Kết quả không như ý muốn, đối diện nhảy ra một người phụ trách mới, trí tưởng tượng cực kỳ phát triển nhưng lại thiếu logic, hết lần này đến lần khác lại bảo thủ không chịu lắng nghe ý kiến. Một cuộc hội nghị mở xong, Nhung Dật đầy bụng đều là lửa.

Lưu Nguyên cũng tham gia hội nghị, ban đầu còn đi vòng qua cậu, nhưng sau khi hội nghị kết thúc thấy cậu cau mày vẻ mặt khổ đại cừu thâm như vậy cũng chủ động chạy tới an ủi vài câu.

"Đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng cảm thấy tên trọc đó là một tên ngốc." Lưu Nguyên thừa dịp xung quanh không có ai, thì thầm với Nhung Dật, "Cái này thay đổi không chỉ có các cậu đau đầu, chúng tôi cũng phải tăng ca, thật đáng ghét."

"... Cho nên cậu không giúp gì được rồi?" Nhung Dật thống khổ nhìn cậu ta.

"Có chút khó." Lưu Nguyên nói, "Nếu các cậu muốn trùm bao tải hắn, tôi có thể giúp trông chừng."

Nhung Dật không nhịn được cười: "Thật không có tiền đồ."

Lưu Nguyên một đường tiễn cậu đến cửa thang máy. Trên đường, Nhung Dật nhận được một tin nhắn, hỏi cậu khi nào tan tầm, có muốn cùng nhau ăn cơm tối hay không.

Điều này thực sự khiến cho tâm trạng cậu phức tạp.

Nhung Dật thống khổ trả lời: Tôi phải tăng ca.

Một lát sau, trước khi thang máy đến, lại nhận được tin nhắn mới.

"Tôi chờ cậu."

Lưu Nguyên đứng bên cạnh không khỏi tò mò: "Cậu đang nói chuyện với ai mà một lúc thì nhíu mày, một hồi lại cười kiểu như... giống như cái kia."

Nhung Dật ngẩng đầu nhìn cậu ta, sau đó cười càng khoa trương hơn.

Là cơ hội để cho cậu khoe khoang một chút, cả ngày mệt mỏi vì những chuyện lộn xộn trong công việc mà chưa tìm được cơ hội!

Cậu cố gắng kiềm chế khóe miệng không nhếch lên điên cuồng, cố gắng làm ra vẻ không có việc gì: "Bạn trai tôi."

Quả nhiên mặt mũi Lưu Nguyên tràn đầy kinh ngạc.

"Bạn trai Cậu?" Lưu Nguyên hỏi, "Khi nào?"

"... Cũng, gần đây." Nhung Dật nói.

Kỳ thật xác định quan hệ là đêm qua, nhưng nói ra liền có vẻ mình quá nóng vội.

Lưu Nguyên không nói gì, chỉ thở phào nhẹ nhõm, bộ dáng tảng đá lớn trong lòng cuối cũng cũng rơi xuống.

Sau đó, giống như trước kia ở chung với Nhung Dật, Lưu Nguyên phóng khoáng đưa tay vỗ vỗ vai cậu: "Hết thảy thuận lợi!"

Nhung Dật cười xong thở dài: "Vậy đoán chừng phải để cái tên trọc bên các cậu cút đi trước mới được."

Nhưng lúc bề bộn công việc khi có tình yêu, cảm giác vẫn rất hạnh phúc.

Cuối cùng cũng không thể đợi đến khi cùng nhau ăn cơm, Trần Kha Nghiêu dứt khoát thay cậu mua cơm tối đưa tới. Mặc dù thức ăn ngoài có thể giải quyết đơn giản, nhưng thức ăn nhận được từ tay bạn trai chính là hương vị đặc biệt.

Nhung Dật hận không thể dắt Trần Kha Nghiêu phơi phơi trong văn phòng một vòng, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy quá mức cao điệu, có chút không biết xấu hổ, liền bỏ qua.

Trần Kha Nghiêu đến, trước khi đi lưu luyến không rời, thế là hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa công ty một trận, hình ảnh thập phần quỷ dị.

"Không biết còn tưởng là đồng tính luyến ái." Cô gái Beta ở quầy lễ tân chứng kiến ​​toàn bộ quá trình nói như vậy.

Nhung Dật vui vẻ xoè tay: "Chúng ta tự mình biết không phải là được rồi à."

Cơ mà về vấn đề Trần Kha Nghiêu rốt cuộc là Alpha hay Beta, cậu vẫn phải tìm cơ hội nói bóng nói gió một chút mới được.

Chờ trở lại văn phòng, tất cả đồng nghiệp đều đau đớn vùi đầu làm việc, chỉ có cậu dương quang xán lạn còn ngâm nga bài hát, trông cực kỳ đáng ghét.

Nhưng chỉ xán lạn như vậy mấy ngày, Nhung Dật vẫn là cùng uể oải theo, thậm chí so với mấy đồng nghiệp của cậu còn bi thảm hơn.

Vừa mới xác định quan hệ, bốn bỏ lên năm chính là tân hôn, kết quả mỗi ngày đều bận rộn công việc, ngay cả tin nhắn cũng không gửi được mấy câu, đây hoàn toàn là phản nhân tính. Vốn luôn để Trần Kha Nghiêu đặc biệt tới đưa cơm tối, Nhung Dật luôn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng khi Trần Kha Nghiêu tỏ vẻ tối nay có lớp không tới được, dặn dò cậu ăn cơm thật tốt, Nhung Dật lại bi thương vô cùng.

Khi Lưu Nguyên đến đây tìm hiểu tiến độ công việc, cậu đã mắng tên trọc không biết xấu hổ kia một trận, tỏ vẻ muốn đưa việc trùm bao tải này vào lịch làm việc.

Lưu Nguyên sau khi nghe xong thập phần kinh ngạc.

"Tôi cứ có cảm giác cậu giống như biến thành một người khác ấy." Cậu ta nói, "Trước kia tôi luôn cảm thấy cậu khá yên tĩnh và nội liễm."

Nhung Dật xấu hổ.

Đây không phải là bởi vì lúc ấy cậu còn có ý đồ với Lưu Nguyên sao. Hiện tại tình cảm của cậu đối với Lưu Nguyên vô cùng thuần khiết, tự nhiên cũng không cố kỵ gì, liền trở nên phóng túng.

Bây giờ cậu ở trước mặt Trần Kha Nghiêu cũng vô cùng an tĩnh và nội liễm.

Cũng không phải cố ý làm bộ làm tịch, mà là ở trước mặt người mình thích sợ làm hỏng chuyện nên không tự chủ được trở nên vô cùng căng thẳng.

Kỳ thật cũng rất mệt mỏi, nhưng bây giờ ngay cả cơ hội mệt mỏi cũng không có, Nhung Dật cảm thấy rất chua xót.

Mắt thấy tăng ca cũng rất khó bắt kịp tiến độ, Nhung Dật dứt khoát thay đổi chính sách, ngày ngày trắng trợn chạy đến công ty A, kìm nén cơn tức giận liên tục cãi cọ với tên đầu trọc.

Tên đầu trọc ỷ vào thân phận bên A xúi giục, lúc đầu Nhung Dật còn nhẫn nhịn đối tốt với hắn, nhưng cuối cùng không chịu nổi nữa, đập bàn cùng hắn ầm ĩ một trận, thu hút vô số người vây xem.

Sau khi ầm ĩ xong, Nhung Dật cảm thấy mình không đủ quy cách người xã hội, còn đang lo lắng có thể hại dự án hoàn toàn xong đời rồi liên lụy cả đoàn đội hay không thì gã đầu trọc vậy mà lại buông lỏng. Các yêu cầu khác vẫn như cũ, nhưng lại được tăng thêm thời gian hai tuần thư thả.

Nhung Dật mờ mịt cũng có chút cảm khái, cảm thấy tên trọc này có phải có chút hèn hạ hay không, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nói đạo lý không được chỉ có thể dựa vào cãi cọ.

Sau khi mang tin vui trở về công ty, Nhung Dật vừa định báo tin cho bạn trai thì nhận được điện thoại của Lưu Nguyên.

"Cậu xong rồi." Lưu Nguyên vừa nói như vậy vừa cười đến không dừng lại được, "Cái tên trọc chết tiệt kia coi trọng cậu rồi."

Nhung Dật nhất thời sợ tới mức run rẩy: "Nói giỡn đi?"

Tên trọc này bề ngoài không đẹp khí chất lại hèn mọn, tuổi tác ít nhất phải gấp đôi cậu. Nhung Dật thậm chí không có tâm tình để ý đến giới tính thứ hai của hắn ta.

Chẳng lẽ là muốn bao nuôi cậu?

"Hắn muốn giới thiệu cậu cho cháu trai hắn." Lưu Nguyên rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác, "Tôi đoán chừng lần sau cậu tới, hắn sẽ chủ động đề cập với cậu, cậu chuẩn bị tâm lý đi!"

"... Cháu trai hắn là... Alpha?"

"Chắc chắn không phải." Lưu Nguyên nói, "Bởi vì hắn nói chỉ có Alpha giống như cậu mới xứng với cháu trai hắn ha ha ha ha ha ha ha!"

"..."

"Tôi khuyên cậu vẫn nên đáp ứng trước đi, tốt xấu gì cũng phải đi gặp một lần." Lưu Nguyên nói, "Người này thay đổi thất thường, vạn nhất trở mặt thì tất cả chúng ta đều xong đời.

- --------

Bọn reup nhanh thật, bộ này mới đăng được mấy chương thôi mà đã bị reup rồi (⁠・⁠∀⁠・⁠)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.