Trans/ Edit: Yz
Beta: Yz
Trên bầu trời trong xanh, lất phất một vài đám mây đang lơ lửng.
Nhưng tôi lại thấy mệt mỏi khi nhìn thấy bầu trời như vậy, bởi vì cái nắng thiêu đốt đã ở đó 17 ngày liền, hôm nay vẫn như thế, mùi vị của 1 giọt mưa đều chưa từng ngửi được.
Giáo viên ngữ văn Đường Duyệt đang nói về nhân sinh trí tuệ trong 《 Luận Ngữ 》, tôi lại cảm thấy choáng váng, không thể tập trung tinh thần được, lại bị mê hoặc khi nhìn cây bạch dương bơ phờ ngoài cửa sổ.
Đột nhiên bạn cùng bàn Chu Đồng lấy bút dùng sức chọc chọc vào tôi.
" Hạ Lê, em giải thích những câu này như thế nào?"
Đường Duyệt nhìn chằm chằm tôi, mắt kính của thầy phản chiếu ánh trắng chói lóa, tôi không thể nhìn thấy rõ đôi mắt của thầy ấy.
Tôi đột ngột đứng lên, cảm giác như có một ngọn lửa đốt một đường từ cổ tới đỉnh đầu, vừa đỏ vừa nóng.
" Ơ......ừm......Cái này......"
Tôi ấp úng, không biết phải làm thế nào mới có thể ứng phó cho qua.
" Ngồi xuống đi." Đường Duyệt lạnh lùng nói, " có vài bạn học, đừng cho rằng bản thân đã đạt được hạng nhất trong bài kiểm tra ngữ văn kỳ trước, liền kiêu ngạo tự mãn, không nghe giảng bài, em vẫn chưa biết trời có bao nhiêu cao, đất có bao nhiêu rộng đâu, không chừng ngày nào đó liền bị tụt lại vì mấy phút bỏ lỡ này."
Tôi thề là thật sự không có tự mãn, chỉ là giống với cây bạch dương ngoài kia, héo đi mà thôi.
Tôi ngơ ngác mà ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thanh-xuan-cua-ha-le/228145/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.