Chương trước
Chương sau
Trên mặt Mộ Dung Triệt thoáng qua một tia mừng rỡ.
"Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đã tỉnh, chúng ta nhanh lên một chút đi thôi." Liễu Vi Dung nghe được Thái hậu tỉnh, vội nói.
Hoàng đế gật đầu, cùng Liễu Vi Dung hai người nhanh chóng đến Từ An Cung nhìn Thái hậu.
Trong Từ An Cung.
Thái hậu vừa tỉnh lại liền từ Lưu mama biết được Phương gia sụp đổ, chịu rất nhiều đả kích, thiếu chút nữa lại bất tỉnh lần nữa, chỉ là biết được đây tất cả đều là ca ca của mình tự tìm, rốt cuộc bình tĩnh lại.
Thật may là Hoàng đế không để cho Phương gia hoàn toàn bị diệt, còn có hi vọng.
Bà thật không nghĩ tới Phương Chỉ Doanh lại là một người lòng lang dạ sói, rõ ràng mình có dã tâm bừng bừng lại nghĩ tới đổ hết tội danh lên người phụ thân mình.
Ban đầu bà thật là bị mù mắt, muốn chống đỡ cho nàng ta.
Đối với Đức phi, bà vẫn không thích như cũ, cho dù bởi vì nàng dự kiến trước, đào hầm, làm cho Hoàng thượng tránh khỏi một kiếp này, nhưng bà cố chấp cho là, đây tất cả đều là lỗi của Đức phi.
Nếu như không phải Hoàng thượng nghỉ đêm ở chỗ Đức phi, nếu như không phải là Liễu gia nàng lưu lại gieo họa, làm sao lúc này Phương gia lại chạm vào chỗ hiểm của Hoàng đế, như thế nào lại sụp đổ?
Xét đến cùng, đều là Đức phi mang tới, lúc này Thái hậu đã bắt đầu giận chó đánh mèo rồi.
Khi cho người đi thông báo cho Hoàng đế, từ trong miệng Lưu mama bà liền biết được Đức phi lại ở tại Tử Thần điện thì trong lòng có các loại không thoải mái, càng thêm không thích đối với Đức phi.
Trong cung nhiều cung điện trống như vậy, tùy tiện ở tòa cung điện nào mà không được, cố tình ở Tử Thần điện, đây chính là tẩm cung của Hoàng đế, đến Hoàng hậu cũng không thể vào ở, nàng ta là một phi tử vào ở thì coi là cái gì?
Chẳng lẽ Hoàng đế muốn phong nàng làm Hoàng hậu?
Thái hậu vừa tỉnh lại liền suy nghĩ miên man, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Lưu mama ở một bên lo lắng không thôi, cho Thái hậu uống một hớp thuốc, khuyên giải mấy câu, cũng không biết Thái hậu có nghe hay không, hiện tại tứ chi Thái hậu tê liệt, lại ói ra máu, thái y chẩn đoán bệnh nói thân thể của bà đã nhanh đến nông nỗi như đèn cạn dầu rồi.
Trong lòng Thái hậu cảm thấy không cam tâm, bà muốn tại sinh thời chọn cho Hoàng đế mấy mỹ nhân.
Hiện tại mới đầu tháng sáu, vừa vặn là thời điểm tuyển tú.
Bà tính toán để Hoàng đế khôi phục tuyển tú lần nữa làm phong phú hậu cung, tránh cho hậu cung xuất hiện trường hợp một mình Đức phi độc sủng.
Vì vậy khi Liễu Vi Dung cùng Hoàng đế đến đây, Thái hậu cũng đã nghĩ xong lý do từ chối.
Liễu Vi Dung không nghĩ tới lần này đến Từ An Cung gặp Thái hậu, Thái hậu thế nhưng hướng Hoàng đế đưa ra chuyện đầu tháng sau tuyển tú.
Mộ Dung Triệt vốn không muốn đồng ý, nhưng nghĩ tới thái y nói Thái hậu không còn sống bao lâu nữa, liền không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
Sau khi Liễu Vi Dung nghe được Hoàng đế đồng ý tuyển tú trong lòng chua chua, có thể mấy ngày nay Hoàng đế đối với nàng quan tâm làm cho nàng quên hắn là một Hoàng đế.
Từ lúc nàng đi vào, Thái hậu không thèm nhìn đến nàng, nàng bưng trà rót nước nắn vai cho Thái hậu, Thái hậu vẫn lạnh lùng thản nhiên với nàng như cũ.
Mộ Dung Triệt hiển nhiên cũng phát giác ra việc Thái hậu lạnh nhạt đối với Liễu Vi Dung, về sau lại muốn nàng tới hầu bệnh, Mộ Dung Triệt càng khó xử.
Vậy mà Liễu Vi Dung lại ở trước mặt hắn đồng ý một tiếng.
Hầu bệnh cho Thái hậu là bổn phận, Hoàng thượng vì nàng ngăn cản cái việc phải làm này sẽ chỉ làm Thái hậu càng thêm không thích nàng.
Cuối cùng, Thái hậu cũng có chút mệt mỏi, đột nhiên hỏi một câu: "Hoàng thượng, cung điện của Đức phi bị thiêu hủy, ngươi định để cho nàng ở tòa cung điện nào?"
Liễu Vi Dung yên lặng đứng ở một bên, nàng cũng biết không thể ở Tử Thần điện lâu dài, chính là không biết Hoàng thượng tính toán đem nàng an trí ở tòa cung điện nào.
Mộ Dung Triệt cau mày suy nghĩ một lát, "Ở Quan Sư cung thôi."
Liễu Vi Dung kinh ngạc, Quan Sư cung? Đó không phải là cung điện Phương Chỉ Doanh từng ở sao?
Hiện tại Quan Sư cung đã trống không, hơn nữa cách Tử Thần điện gần nhất.
Thái hậu nghe mà cau mày, liếc mắt nhìn Đức phi bên cạnh một cái, hiển nhiên có chút không vừa ý.
Nhưng mà vẫn không có phản bác.
Lúc xế chiều, Liễu Vi Dung hầu hạ Thái hậu.
Đây là ngày đầu tiên hầu bệnh, Thái hậu hiếm thấy không có gây khó khăn, nàng liền kỳ quái, Thái hậu không phải là không thích nàng sao? Nàng còn tưởng rằng ngày đầu tiên hầu bệnh, bà sẽ tìm các loại lý do gây khó khăn cho nàng đấy.
Ở Từ An Cung giúp Thái hậu dùng qua bữa cơm chiều, mang theo Bạch Liên cùng nhau trở lại Tử Thần điện, bởi vì Quan Sư cung còn phải đổi mới một lần nữa, cho nên nàng vẫn ở trong Tử Thần điện cùng Hoàng thượng, những nữ nhân hậu cung khác mặc dù trong lòng hâm mộ ghen ghét, cũng đều không có biểu hiện ra.
Sau khi phê xong tấu chương Hoàng đế trở lại, Bạch Liên cùng Hạnh Nhi, Trần mama đoàn người đã sớm thức thời rời đi, nhân tiện còn dắt Đoàn Đoàn đi cùng Long Phượng Thai.
"Hôm nay mẫu hậu như thế nào?" Mộ Dung Triệt vừa gặp được Liễu Vi Dung liền quan tâm dò hỏi.
"Cũng may, nghe Lưu mama nói Thái hậu dùng điểm tâm đã ăn một chén cháo nhỏ." Liễu Vi Dung cười trấn an nói.
Hầu hạ Thái hậu cả buổi chiều, giữa hai lông mày mệt mỏi đến dính vào nhau.
"Nàng vất vả rồi." Hoàng đế thấy thần sắc kiệt sức của nàng, cầm tay của nàng, đau lòng nói, "Uống nhiều Linh tuyền một chút đi."
Liễu Vi Dung gật đầu nói: "Ừ!"
Sau đó đến trên bàn bên cạnh cầm hai cái ly, từ không gian lấy chút nước Linh tuyền ra ngoài.
"Hoàng thượng, ngài cũng uống một chén đi." Liễu Vi Dung đem nước Linh tuyền đưa cho Mộ Dung Triệt, hắn xử lý công sự suốt một ngày, tinh thần cũng không tốt lắm.
Mộ Dung Triệt đi tới ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên, nhận lấy nước Linh tuyền uống một hơi cạn sạch.
Tối hôm qua hắn đã tẩy qua xương cốt, cho nên hiện giờ dùng nước Linh tuyền sẽ không loại bỏ vật dơ bẩn trong cơ thể.
Liễu Vi Dung cũng ngồi xuống uống một ly, sau khi uống Linh tuyền, cả người có tinh thần hơn.
"Hoàng thượng, xế chiều hôm nay nô tì cho Thái hậu ăn đồ ăn tăng thêm nước sông trong không gian để Thái hậu điều dưỡng thân thể, mặc dù không thể trị tận gốc, tối thiểu có thể kéo dài ngày giờ một chút." Liễu Vi Dung dịu dàng mở miệng, cảm thấy nói chuyện này với Hoàng thượng cũng tốt.
Nàng cũng không phải thánh mẫu, muốn cứu Thái hậu, mà Hoàng đế biết nàng có Linh tuyền cùng nước sông có thể điều dưỡng thân thể.
Quan hệ của Thái hậu cùng Hoàng thượng vẫn luôn trong trạng thái nóng lạnh, nhưng nàng biết, Hoàng đế nhất định hi vọng Thái hậu còn sống.
Cho dù nàng không cho Thái hậu dùng, đến lúc đó Hoàng thượng cũng sẽ nhắc tới với nàng.
Dù sao đều muốn cho Thái hậu dùng, còn không bằng mình chủ động một chút, cứ như vậy, tình cảm của Hoàng thượng đối với nàng càng thêm tốt hơn, nếu như nàng không cho Thái hậu dùng, Hoàng thượng trong miệng không nói, đoán chừng trong lòng cũng sẽ có chút vướng mắc.
Chỉ là để cho bà sống lâu một chút thôi, Linh tuyền của nàng cũng không phải là vạn năng.
Điểm này Mộ Dung Triệt cũng biết.
Cho nên hắn là rất vui mừng đối với việc Liễu Vi Dung lấy nước sông ra cho vào đồ ăn của Thái hậu.
"Trưa mai trẫm đi qua chăm sóc cho mẫu hậu, nàng vào trong không gian nghỉ ngơi, buổi chiều hãy đi qua." Mộ Dung Triệt đúng là vẫn còn đau lòng Liễu Vi Dung, mới một buổi chiều, lúc trở lại sắc mặt nàng vẫn còn rất tái nhợt.
Liễu Vi Dung cảm kích hướng Hoàng thượng cười cười, gật đầu đáp một tiếng.
Ở Từ An Cung khắp nơi đều là người của Thái hậu, muốn vào không gian ngủ trưa, đó là không thể nào, phải tùy thời coi chừng Thái hậu, cho nên nói một người chăm bệnh, sẽ rất mệt.
"Thời gian không sớm rồi, tối nay vào không gian đi ngủ thôi." Mộ Dung Triệt nhìn nàng uống qua Linh tuyền xong khôi phục dung nhan kiều diễm, giọng khàn khàn nói.
Hắn sớm giao phó Tiểu Lý Tử không cho người tùy ý tiến vào nội điện Tử Thần điện, còn cho ngườithay phiên coi chừng.
"Muốn dẫn Đoàn Đoàn cùng Long Phượng Thai đi vào chung không?" Liễu Vi Dung có chút không hiểu phong tình, hỏi một câu.
"Không cần, chỉ trẫm cùng nàng." Mặt Mộ Dung Triệt đen sì.
Liễu Vi Dung hậu tri hậu giác nhận thấy được Mộ Dung Triệt không vui mừng, ngước mắt vừa đúng nhìn thấy hắn mang theo một ánh mắt nóng rực, gương mặt nóng lên, dắt tay của hắn vào không gian.
Đi vào, liền bị hắn ôm ngã vào trên mặt thảm duy nhất trong không gian, tay nhè nhẹ kích thích gò má đỏ hồng của nàng, khóe miệng nâng lên, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi của nàng thật sâu.
Theo quần áo cởi hết, hai người liền lăn lộn, giày vò trên thảm trong không gian.
Sáng ngày hôm sau, Mộ Dung Triệt sảng khoái tinh thần đi vào triều, tinh thần Liễu Vi Dung cũng không tồi, thời gian một buổi tối, thật ra thì bọn họ ở trong không gian ngây người chừng mấy ngày.
Tiểu bạch thỏ bị sói xám lớn ngày ngày ăn khô lau sạch.
Có đầy đủ thời gian, sức mạnh tinh thần của Liễu Vi Dung hết sức tốt.
Đi Từ An Cung hầu bệnh cho Thái hậu, gặp được dịp Thái hậu bắt đầu gây khó khăn.
"Trà này nước là thế nào biến thành? Nóng như vậy, muốn bỏng chết ai gia sao?" Thái hậu đưa nước trà đến bên môi nhấp một miếng, lập tức kêu to lên, bởi vì Thái hậu cố ý, cái ly bên miệng bị cắn mép chén, sau đó đem ném trên mặt đất.
Mặc dù chân tay không có sức, nhưng bản lĩnh giày vò người ngược lại giỏi nhất.
Bà lấy cớ khát nước, muốn uống trà, sau đó Liễu Vi Dung liền rót một chén nước trà có nhiệt độ thích hợp cho Thái hậu uống..., nào biết Thái hậu lại làm khó dễ.
Liễu Vi Dung đối với việc Thái hậu nổi giận thật bình tĩnh, thấy Thái hậu ghét bỏ nước trà quá nóng, cúi thấp đầu nói xin lỗi, sau đó thủ thỉ thù thì phân phó các nô tài thu dọn lại những mảnh vụn trên đất.
Sau đó nàng lại rót một chén nước trà khác cho Thái hậu.
Lúc này Thái hậu không phải ghét bỏ nước nóng miệng, mà là ghét bỏ chất nước không tốt.
Liên tục đổ vài ly, Thái hậu đều có bản lãnh tìm ra cớ ghét bỏ, Lưu mama cùng một đám cung nhân đứng chờ ở một bên, đều biết Thái hậu làm khó dễ Đức phi nương nương.
Cuối cùng lông mày thanh tú của Liễu Vi Dung chau lên, vẻ thanh lệ trên mặt vẫn lộ vẻ cười yếu ớt như cũ, không nhìn ra một tia tức giận nào khi bị gây khó khăn.
"Lưu mama, làm phiền ngươi rót một ly nước tới đây cho Thái hậu, đừng để Thái hậu bị khát, bản cung chân tay vụng về, luôn làm Thái hậu không thích."
Lưu mama sửng sốt, không nghĩ tới Đức phi nương nương thế nhưng đem chuyện này chuyển dời đến trên người mình, chỉ là bà rất nhanh rót cho Thái hậu một ly trà có nhiệt độ thích hợp.
Liễu Vi Dung nhận lấy nước trà, giúp Thái hậu uống..., Thái hậu vẫn bắt bẻ như cũ, chỉ là không phải Lưu mama, mà là Liễu Vi Dung, không phải nói động tác của nàng không dịu dàng, nói đúng là nàng sẽ không phục vụ người.
Liễu Vi Dung trực tiếp coi như không nghe thấy lời nói của Thái hậu.
Mặc cho Thái hậu gây khó khăn, chèn ép như thế nào, nàng cũng không bận tâm.
Nàng cũng không tin Mộ Dung Triệt lại không biết tin tức ở Từ An Cung, Thái hậu càng giày vò nàng, Hoàng thượng lại càng thêm thất vọng đối với bà.
Uống chút nước cũng giằng co nửa canh giờ, tiếp theo Thái hậu lại muốn nàng nắn vai, vẫn phát ra tính khí bắt bẻ. Nói tóm lại, cả buổi sáng nàng đều ở đây trải qua tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Đối với tình khí của Thái hậu, Liễu Vi Dung phát hiện mình bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh càng ngày càng tốt rồi.
Thái hậu bực mình không dứt, Đức phi như một cái bánh bao tròn, bất kể bà chỉ trích thế nào, vẻ mặt Đức phi vẫn thuận theo như cũ.
Chỉ là thấy sắc mặt Đức phi hơi tái nhợt mệt mỏi, trong lòng Thái hậu thoải mái một hồi.
Kế tiếp chính là sứ mạng dành ra cho nàng.
Chờ buổi trưa Hoàng thượng đến đây, thấy mặt mũi Liễu Vi Dung tái nhợt lại mệt mỏi, đau lòng, ở trước mặt Thái hậu hạ chỉ để cho nàng trở về.
Thái hậu thấy Hoàng thượng bảo vệ Đức phi, lập tức không hài lòng, bà lấy lý do thích Liễu Vi Dung nắn vai, giữ nàng lại.
"Tuyển tú năm nay chuẩn bị như thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.