Sau khi Liễu Vi Dung vào nhà, rửa mặt xong, mới vừa ngồi xuống bàn, Bạch Liên sai Trần mama đi vào phòng bếp nhỏ lấy cháo đã được nấu đem lên. Điểm tâm rất đơn giản, mấy món thức ăn khai vị thêm một nồi cháo nước cốt gà. Bạch Liên rất nhanh nhẹn thay Liễu Vi Dung múc thêm một chén cháo nữa. Giác quan Liễu Vi Dung nhạy cảm, cảm thấy cháo nước cốt gà rất thơm, ngoại trừ các loại đồ gia vị, cùng với đồ ăn bình thường giống nhau, không có cho thêm những thứ “nguyên liệu” khác. Các món ăn sáng nay cũng vậy. Đáy mắt Liễu Vi Dung thoáng qua một tia kinh ngạc. Hạnh Nhi rất lo lắng, sợ Bạch Liên bỏ thuốc cho chủ tử, nhưng thấy chủ tử không có phản ứng gì lạ cầm bát cháo nước cốt gà ăn, nhất thời bối rối. Ánh mắt không ngừng đảo trên người chủ tử cùng Bạch Liên. Ăn điểm tâm xong, sau đó cho các cung nữ còn lại lui ra, Liễu Vi Dung hỏi thăm công việc của người phụ trách phòng bếp nhỏ là Trương mama. Tuy rằng hiện tại Bạch Liên có dị tâm, nhưng điểm tâm sáng nay nàng lại không có bỏ thuốc, xem ra còn có thể cân nhắc lại, có lẽ cuối cùng nàng quyết định chọn nàng rồi. “Nô tỳ đã thăm dò rõ ràng, Trương mama là nô tài dưới trướng Hoàng thượng, công việc ở phòng bếp nhỏ nàng quản lý rất tốt, trong phòng bếp chỉ có ba mama, theo nô tỳ quan sát cẩn thận, phát hiện có một người của Hoàng hậu nương nương, một người của Quý phi nương nương, còn lại là một người của Tạ tần.” Bạch Liên đem tin tức nàng nghe được từ trong miệng mama trung niên tối hôm qua nói ra. Ngay từ đầu Liễu Vi Dung đã hoài nghi Trương mama là người của Hoàng thượng, quả nhiên không sai. Trong các mama có người của Hoàng hậu cùng quý nhân cũng không thấy lạ, nhưng Tạ tần thế nhưng cũng gài người vào, thật không đơn giản. Tạ tần, nữ nhân luôn thích lộ nụ cười ngây thơ vô tội ngọt ngào, trong nguyên tác nàng chính là người đợi ăn mứt hoa quả của người (hình như là người chờ thời cơ đánh lén ý @@),còn có một lần làm Liễu Tương Nhã kinh ngạc, cũng bởi vì biết cách làm người của nàng, ban đầu nàng mới có thể chú ý đến nàng. Không nghĩ đến nàng cũng cảm thấy khó tin, mới vào cung có nửa tháng thôi, thế nhưng đã có thể thu mua người. Chỉ là trong lòng nàng cảm thấy lạ, làm sao Bạch Liên biết được chuyện này? Chẳng lẽ Bạch Liên cùng người nằm vùng trong cung của phụ thân có liên lạc? Bạch Liên nhìn thấy trong mắt Liễu Vi Dung xuất hiện nghi ngờ cùng nghi kỵ, nàng thầm cười khổ, tối qua nàng đã suy nghĩ toàn bộ chuyện này, quyết định sáng sớm hôm nay hướng chủ tử thẳng thắn cùng trung thành. “Chủ tử, đợi nô tỳ nói toàn bộ cho ngài! ” Liễu Vi Dung ngẩn ra, có chút ngạc nhiên nhìn thần sắc kiên định của Bạch Liên. “Tạ tần nương nương?” Hạnh Nhi kêu lên, gương mặt không thể tưởng tượng nổi. Bạch Liên liếc nàng một cái: “Hạnh Nhi, ngươi không thể chỉ nhìn bề ngoài, ngươi sẽ không nghĩ một dòng chính nữ trong gia tộc lớn là người ngây thơ chứ?” “Bạch Liên nói không sai, người này, không thể nhìn vẻ ngoài! ” Liễu Vi Dung nheo hai mắt lại, gật đầu tán thành. Hạnh Nhi vốn là người thông minh sáng suốt, nghĩ một lát liền gật đầu: “Chủ tử nói đúng! ” “Chủ tử, Trương mama trung thành với Hoàng thượng, chúng ta có thể yên tâm dùng, chỉ là trừ bỏ Hạnh Nhi là cung nữ Nhị đẳng, còn có Tiểu Mi cùng Tiểu Đào, hai người bọn họ cũng đã bị Thục phi nương nương len lén thu mua.” Bạch Liên sở dĩ yên tâm nói hết trước mặt Hạnh Nhi, là bởi vì nàng là người đáng để tin tưởng. “Ừ! ” Liễu Vi Dung sâu kín thở dài, cười khổ không thôi, xem ra Y Lan điện của nàng thật đúng là nguy cơ tứ phía. Tiểu Đào cùng Tiểu Mi đã bị Thục phi nương nương thu mua, như vậy quần áo của nàng không thể cho các nàng phụ trách, phải biết y phục là thứ rất dễ dàng gian lận. “Hạnh Nhi, về sau quần áo của ta phải giao cho em rồi.” Liễu Vi Dung nghiêm mặt nói, thần sắc mang theo tin tưởng. Hạnh Nhi vừa mừng rỡ lại thận trọng gật đầu: “Chủ tử yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của chủ tử.” Giờ đây chủ tử đã coi nàng là người tâm phúc rồi. “Lúc xế chiều, em sai người đem quần áo cùng chăn đệm của ta đem ra ngoài cẩn thận kiểm tra cùng phơi một lượt, chăn tốt nhất nên mở ra xem có thứ đồ gì không sạch sẽ bên trong hay không.” “Nô tỳ hiểu rồi, chủ tử yên tâm! ” Hạnh Nhi vỗ ngực đảm bảo nói. Bạch Liên đưa chủ tử đến chỗ Trần mama dạy gì đó, mỗi lần Trần mama đều sai bọn họ canh giữ nửa giờ, về phần Trần mama dạy cái gì, họ không thể nào biết được. Không cần suy nghĩ, nhất định là các loại việc ngấm ngầm xấu xa trong cung. Thấy chủ tử bắt đầu thành thạo xử lý các chuyện bên lề, Bạch Liên cảm thấy mình đã quyết đinh đúng. Tối hôm qua nàng đã nghĩ thông suốt, dù sao nàng cũng đã vào cung, đã là nô tỳ trong hoàng cung, đã không còn quan hệ gì với Liễu gia nữa. Cộng thêm lòng dạ Đại tiểu thư độc ác như thế, đoán chừng là làm cho nàng yếu đuối không thể sinh con, một khi nàng thật sự cho chủ tử ăn thuốc kia, sau này nàng chắc chắn sẽ bất ngờ bị chết bất đắc kỳ tử. Chỉ có người chết mới là an toàn nhất. Về việc Liễu lão gia nói nàng tất cả phải coi Đại tiểu thư làm đầu, chỉ là bởi vì số mệnh của Đại tiểu thư, điểm này nàng cũng ngoài ý muốn biết được, số mệnh là một thứ rất mơ hồ, ai biết được có thể thành sự thật hay không. Đem mọi chuyện từng việc xử lý tốt, Liễu Vi Dung bắt đầu nhìn Bạch Liên bình tĩnh chững chạc trước mặt, ánh mắt phức tạp không dứt. “Bạch Liên, ngươi còn có cái gì chưa nói?” Liễu Vi Dung che giấu đáy mắt lạnh lùng, giống như nói không chút để ý. Bạch Liên là người thông minh, đây là nàng cho nàng cơ hội cuối cùng. Hoặc là trung thành với nàng, hoặc là…. Một tia ánh sáng lạnh thoáng qua nơi đáy mắt. Bạch Liên cả kinh, có điều nàng cũng là một người quyết đoán, liếc nhìn Hạnh Nhi đứng ở một bên, cắn cắn môi, muốn nói lại thôi. “Hạnh Nhi, ngươi ra ngoài cửa canh chừng, không cho người nào đi vào.” Liễu Vi Dung thấy thế, cũng không muốn chuyện nội gián của Liễu gia bị lộ ra ngoài. Hạnh Nhi cũng biết chuyện trọng đại, khẳng định có liên quan đến chuyện tối qua, rất biết điều lui ra ngoài, đứng ở cửa canh chừng. “Chủ tử, tối hôm qua nô tỳ được người nội gián mà lão gia đã gài vào mấy năm truyền đến tờ giấy của Bích Thuỷ, đi gặp một người.” Bạch Liên cũng không dây dưa dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. “Là nội gián năm xưa? Làm sao em biết?” Liễu Vi Dung nhấp một ngụm trà, kinh ngạc nhìn nàng. Nàng nhớ đến trong nguyên tác căn bản không có người tên Bạch Liên này. “Ngoài ý muốn biết được, nô tỳ là người lão gia âm thầm bồi dưỡng vì Đại tiểu thư …” Bạch Liên nhỏ giọng nói. Lần đó còn trùng hợp biết được số mệnh của Đại tiểu thư, ban đầu nàng biết được hai bí mật này thiếu chút nữa đã bị hù chết, không nghĩ đến lão gia lại toan tính chuyện lớn như vậy. Nàng vẫn luôn cẩn thận đem bí mật này chôn giấu dưới đáy lòng. Sau lại thấy những nữ hài tử cùng nàng học bổ túc từng bước giảm dần, nàng cắn chặt răng cố gắng học tập, cuối cùng nàng và Bích Thuỷ được lưu lại. Chỉ là Đại tiểu thư lựa chọn Bích Thuỷ, mà nàng, ở lại bên cạnh lão gia. Cho đến khi Tam tiểu thư lọt vào mắt lão gia. Nàng mới được phân đến bên cạnh Tam tiểu thư. Đúng vậy, sao nàng lại có thể quên Bạch Liên là người phụ thân tỉ mỉ bồi dưỡng. “Còn có ai biết em…” Liễu Vi Dung thấy thần sắc nàng không giống giả bộ, cũng phát giác ra lời nói của nàng là sự thật, trong giọng nói không khỏi mang theo một tia ấm áp. Cuối cùng Bạch Liên vẫn lựa chọn chủ tử là nàng. Bạch Liên lắc đầu, cười khổ nói: “ Không có ai biết, nô tỳ vẫn bí mật chôn ở đáy lòng, Đại tiểu thư cũng không biết, người nàng phái tới căn bản không biết được nô tỳ đã biết được lai lịch của các nàng.” “Vậy là tốt.” Liễu Vi Dung thở phào nhẹ nhõm, an toàn của Bạch Liên cũng vì vậy mà được bảo đảm. “Tối qua nô tỳ vẫn do dự đi hay không đi gặp người nọ, bởi vì ban đầu trước khi chủ tử vào cung có nhiều lần lão gia tìm nô tỳ nói chuyện, nếu như chủ tử may mắn trúng tuyển, muốn nô tỳ tất cả đều phải lấy lợi ích của Đại tiểu thư làm đầu… " Bạch Liên thật đúng là hoàn toàn thẳng thắn. Liễu Vi Dung nghe đến đó, lúc này mới chợt hiểu ra, không trách được Bạch Liên lại quan tâm Liễu Tương Nhã như thế, thì ra không phải nàng theo Liễu Tương Nhã, là do lệnh của phụ thân. Bạch Liên mới có thể làm việc khó khăn như vậy. Trong lòng Liễu Vi Dung nhất thời cảm thấy chua xót không dứt, cùng là nữ nhi Liễu gia, một dòng chính nữ, một dùng coi như là nữ thứ, cũng bởi vì chuyện số mệnh, đãi ngộ hai người khác nhau cách xa vạn dặm. “Sau đó nô tỳ quyết định hay là đi cho rồi, muốn xem một chút xem là chuyện quan trọng gì, cần gặp mặt nói chuyện bí mật như thế, mà không giao cho người mình ở sân chính kia, để cho hắn chuyển lại cho nô tỳ.” Con ngươi Liễu Vi Dung co rụt lại, trong mắt có ánh sáng thoáng qua” Em nói trong viện chúng ta ban đầu đã có người của phụ thân?” “Đúng vậy, chính là nô tài phụ trách quét dọn rác trong viện chúng ta Tiểu Cao Tử, tối qua nô tỳ cũng mới biết.” Liễu Vi Dung kinh hãi. Không phải tân hoàng lên ngôi đã đem thả một phần ba số nô tài sao? Tại sao lại trùng hợp như vậy, viện nàng được phân cũng có người nội gián của phụ thân. “Tiếp tục! ” Nàng lạnh lùng nói. “Nô tỳ đi gặp người kia, nàng giao cho nô tỳ một gói thuốc, sai nô tỳ mỗi ngày đem một chút thuốc bỏ vào trong cơm canh hàng ngày của chủ tử.” Nói xong, Bạch Liên lấy từ trong tay áo ra một gói thuốc, đưa cho Liễu Vi Dung. Liễu Vi Dung nhận lấy vừa mở ra nhìn, ngửi một cái, tay hơi run, trong đôi mắt lại có ánh sáng lạnh dao động, Liễu Tương Nhã thật ngoan độc! Chỉ là ngoài mặt vẫn làm như cái gì cũng không biết, hỏi Bạch Liên: “Thuốc bột này có tác dụng gì?” “Nếu như dùng một chút thì không làm sao, nếu là dùng liên tục hai tháng trở lên, người sẽ từ từ gầy gò, suy yếu, cuối cùng nằm ở trên giường người không ra người quỷ không ra quỷ, không thể nào dậy được.” Bạch Liên nói xong, còn rùng mình một cái, Đại tiểu thư thật quá độc ác, nếu như là đối phó kẻ địch thì cũng được, nhưng người nàng đang muốn đối phó là thân muội muội của chính mình, cái này làm cho lòng người rét lạnh. Liễu Vi Dung giận dữ bật cười, bờ môi nâng lên, móng tay cắm thật sâu trong lòng bàn tay, trong mắt giống như có một ngọn lửa đang cháy, ánh sáng bộc phát kinh người. Liễu Tương Nhã lại muốn đưa nàng vào chỗ chết một lần nữa, rốt cuộc là tại sao? Bây giờ nghĩ lại, nàng cảm giác tiểu thuyết nguyên tác thật ra có rất nhiều điểm nghi vấn không có rõ ràng, vì sao nguyên chủ trước ngày tuyển tú lại bị hại chết, chuyện này căn bản theo lẽ thường là không phù hợp. Phải biết khi đó “Liễu Vi Dung” đối với nàng mà nói một chút uy hiếp cũng không có. Nhưng phía sau không có một sự giải thích nào, là do tác giả quên mất? Còn là tại sao, tóm lại đột nhiên nàng cảm thấy nàng ở trong người nguyên thân này sương mù nồng nặc. Nàng hít một hơi thật sâu, đè xuống tức giận trong đáy lòng, dù sao thời gian còn nhiều, nàng sẽ biết rõ tất cả. Đem nghi ngờ chôn giấu dưới đáy lòng, nàng nhìn về hướng Bạch Liên, tỉnh táo hỏi một câu: “Những nô tài có người đứng sau trong viện chúng ta cũng là nàng nói cho ngươi biết?” Bạch Liên thấy chủ tử thế nhưng không giận dữ muốn cùng Đại tiểu thư sống chết mà đánh, trong lòng cũng không khỏi càng thêm coi trọng, xem ra chủ tử đã trưởng thành. “Đúng vậy, là mama muốn nô tỳ bỏ thuốc chủ tử, nô tỳ liền lấy điều kiện này trao đổi với nàng, sau nàng liền nói cho nô tỳ.” Liễu Vi Dung nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười tán thưởng nói: “Cũng là ngươi thông minh.” “Chủ tử, thật ra thì chuyện này cũng có nguyên nhân bên trong, dù sao chủ tử cũng là nữ nhi của lão gia, mama kia đoán chừng cũng là người của lão gia, nếu như là người của phu nhân, cũng sẽ không nói cho nô tỳ rồi.” Bạch Liên rất rõ ràng điểm này. Liễu Vi Dung gật đầu, Bạch Liên là một nha đầu rất thông minh, thật may là cuối cùng nàng lựa chọn trung thành với nàng, nếu không nàng chắc chắn sẽ để cho hai tay mình nhuốm máu. “Bạch Liên, ta tin ngươi nhất định đã phải trải qua một phen khó khăn để lựa chọn trung thành đi theo ta phải không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]