“Giang Ly, anh nói đi... có phải nó đã nghi ngờ hay không?” Khuôn mặt của Lưu Thấm Nhã lạnh lẽo, giọng nói trầm trầm, mắt lại nhìn về phía căn nhà sau lưng, tiếng nói êm ái giống như từ chân trời truyền đến. Cô nhíu mày, trong đầu không khỏi nhớ lại vẻ mặt của Đường Yên lúc ngã xuống vách núi ở trấn nhỏ ngày ấy, nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Lưu Thấm Nhã thầm nghĩ, có phải cô đã quá vội vàng hay không? Lại nghĩ tới lần này Đường Yên đối xử với mình không nóng không lạnh, trong lòng lại càng bất ổn. Cô ngẩng đầu lên nhìn Giang Ly và Lưu Vân, trong đôi mắt hiện lên vẻ sầu lo mà chính cô cũng không biết, gần đây căn cứ liên tiếp có mấy người biến mất không có lý do... Lòng người trong căn cứ bàng hoàng, lén có người nghị luận, cấp cao của căn cứ bắt người làm thí nghiệm. Tình thế thay đổi, đánh nhau, ẩu đả ngày sau hơn ngày trước.
“Chuyện ở trấn nhỏ là tình thế bắt buộc, Đường Yên không đến mức bởi chút chuyện nhỏ này mà gây chuyện, cứng đối cứng với em... Ở trong căn cứ, nếu như không có em che chở thì cô ta có thể sống sót được không?” Giọng nói của Giang Ly thô ráp, lạnh lẽo.
Tận thế, thứ không đáng giá nhất chính là mạng người!
Kẻ yếu muốn sinh tồn, ngoại trừ việc trở nên mạnh mẻ thì còn lại chỉ có thể dựa vào kẻ mạnh mà thôi.
“Thấm Nhã, Giang Ly nói không sai, Đường Yên không ngu đến mức trở mặt với cậu vào lúc này, điều này không có lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thang-cap-cua-nu-phu-o-tan-the/206521/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.