Chương trước
Chương sau
Editor: coki
"Tí tách tí tách..." Trăng lạnh như nước, sau khi rút lui khỏi phòng điều khiển chính ra ngoài trở về chỗ cắm trại thì mọi người ăn chút gì đó đơn giản để lấp bụng. Sau khi pân công xong người canh gác ban đêm thì tất cả đều tự giác trở về lều của mình. Đột nhiên trong buồng xe, chỗ Từ Mục không ngừng truyền ra tiếng còi cảnh báo chói tai, phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm khuya, chung quy cũng đã có kinh nghiệm lăn lộn ở tận thế nên tất cả mọi người đều nhanh chóng đứng dậy.
"Hoàng Mô, sao lại thế này?" Lúc này đang là phiên Hoàng Mô canh chừng hệ thống theo dõi trong xe, Hoàng Mô liên tục tua lại hình ảnh quan sát ở ký túc xá công nhân của nhà xưởng công nghiệp quân sự, anh đã biết đám người Lưu Thấm Nhã ẩn núp ở nơi nào, bàn tay Hoàng Mô nắm chặt khiến cho móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu nóng đỏ tươi theo từ từ chảy ra theo kẽ các ngón tay.
Đột nhiên máy theo dõi quanh rừng rậm phát ra tiếng còi cảnh báo chói tai. Hoàng Mô vội vàng đứng dậy, nhấn phím space của bàn phím để phóng lớn hình ảnh quan sát được từ camera lên.
"Không rõ lắm, đột nhiên còi cảnh báo vang lên." Hoàng Mô không hiểu, lắc đầu sau đó đứng dậy nhường chỗ cho Từ Mục tiến lên kiểm tra xem có chuyện gì đang xảy ra, tiếng còi cảnh báo động vang lên quá đột ngột nhất là bây giờ lại đêm khuya yên tĩnh, để tránh kinh đến những nguy hiểm đang tồn tại ở xung quanh, Từ Mục nhanh chóng tắt còi báo động, hai tay anh lướt nhanh ở trên bàn phím, phát ra tiếng “lách cách” liên tục.
“Có một số lượng lớn sinh vật nguy hiểm đang tới gần hơn nữa tốc độ không chậm. Phán đoán ban đầu có lẽ là đàn tang thi và thú biến dị, tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng có dị năng giả xuất hiện." Từ Mục nhanh chóng xem xét địa hình xung quanh cánh rừng rậm này, cũng may là sau khi phát hiện tình huống kì quái ở nhà xưởng công nghiệp quân sự thì Từ Mục đã bố trí rađa cỡ nhỏ ở khắp nơi trong rừng rậm, tuy đây chỉ là hành động theo bản năng nhưng không ngờ bây giờ lại có tác dụng! Tín hiệu của Rađa lấy chỗ bọn họ cắm trại làm trung tâm nhanh chóng phát ra bốn phía.
Bỗng nhiên ở bên ngoài chỗ cắm trại khoảng một ngàn mét xuất hiện một số lượng chấm đỏ rất lớn. Từ Mục không ngừng khởi động các rađa đã được bố trí trước đó, ngoại trừ rất nhiều chấm đỏ đột ngột xuất hiện thì dọc theo sa mạc phía sau nhà xưởng công nghiệp quân sự cũng xuất hiện ba nguồn năng lượng kì lạ. Ba nguồn năng lượng này tỏa ra ánh sáng rất mãnh liệt, ba nguồn năng lượng này cách địa điểm dừng lều của bọn họ khá xa, cũng may là rađa có thể phát hiện ra bức xa tỏa ra trong không gian nếu không thì Từ Mục thật sự không cách nào phát hiện ra những điều kì lạ này được.
"Có phải hành động tối nay đã để lộ tung tích ra ngoài hay không? Hay là bọn Hình Liệt Phong định "Tiên hạ thủ vi cường"!" Hạ Bác vuốt cằm, một ngàn mét không tính là xa, mọi người đều nhìn chằm chằm những chấm đỏ trên màn ảnh đang không ngừng tiến tới gần mình. Trước đó ba người nhóm Hạ Bác đã có kinh nghiệm giao chiến nên bọn họ biết thực lực của tang thi biến dị quanh nhà xưởng công nghiệp quân sự không thể khinh thường được.
"Diệp Quân, anh dẫn người đi chặn lại." Việt Kỳ lạnh lùng nói. Tầm mắt Đường Yên vẫn luôn nhìn chằm chằm ba nguồn năng lượng kì lạ trên màn hình kia, thứ này cho cô cảm thấy rất nguy hiểm. Trực giác của dị năng giả nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, thực lực càng mạnh thì độ nhạy bén với sự nguy hiểm càng cao.
Đường Yên ra hiệu cho Hoàng Mô, ý bảo Hoàng Mô đuổi theo Diệp Quân cùng cản đường đàn tang thi đang ào ạt tới chỗ bọn họ sau đó quay sang chỉ vào ba nguồn năng lượng đang không ngừng chớp sáng trên màn hình. Theo thời gian trôi qua, ba nguồn năng lượng này càng phát ra năng lượng kinh người: “Từ Mục đây là tình huống gì? Tôi luôn có một dự cảm không tốt."
Bọn họ nhận ra vị trí của ba nguồn năng lượng này chính là hồ nước gần đoạn chắn sa mạc của nhà xưởng công nghiệp quân sự.
Trán của Từ Mục bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, hai tay anh không ngừng gõ bàn phím, tập trung mũi tên vào ba nguồn năng lượng đang tiến dần về phía sa mạc từ phía Đông. Sau đó điều tra tồn kho, xem xét đối lập cùng loại năng lượng nguyên rồi bắt đầu tiến hành quét kiểm tra ba nguồn năng lượng này, trên màn hình máy tính không ngừng hiện ra những số liệu mới nhất, độ mạnh cũng không ngừng tăng lên.
Lâm Tam vỗ vỗ bả vai Hạ Bác, ý bảo Hạ Bác đổi vị trí để mình tiến lên đánh giá ba nguồn năng lượng trên màn hình. Sau khi nhìn thấy thì sắc mặt Lâm Tam lập tức thay đổi, anh xoay người nhìn về phía Việt Kỳ, nói: "Đại ca, đây là mây đạn đạo. Là tên lửa đạn đạo loại nhỏ mới nhất đang được nghiên cứu phát triển, sức mạnh của nó đủ để phá nát một nửa thành phố lớn. Tuy nhiên dựa theo năng lượng mà đám mây đạn này phát ra thì hiển nhiên là đã bị giảm bớt, tuy nhiên cho dù đã bị giảm bớt thì ba đám mây đạn đạo này cũng đủ sức nổ tung chỗ này, đến lúc đó sa mạc, nước biển sẽ bao phủ toàn bộ huyện Mậu Danh ngoại trừ nhà xưởng công nghiệp quân sự. Địa thế của nhà xưởng công nghiệp quân sự rất cao, cho dù nước biển, cát có ùa vào thì cũng không thể lan đến nhà xưởng công nghiệp quân sự được."
Lâm Tam vừa dứt lời thì bên Từ Mục cũng đã chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa, anh đã tìm được trong kho tư liệu nhưng những số liệu về đám mây đạn đạo này: “Đúng vậy, cho dù đám mây đạn đạo này đã bị thay đổi, so ra thì uy lực của nó kém mây đạn đạo bình thường nhưng chỉ 1% cũng đã khiến chúng lãnh đủ rồi, là ai thất đức như vậy, lại lắp đặt ba đám mây đạn đạo ở chỗ này. Chỉ cần một trong ba bị kích nổ thì đê nơi này sẽ bị vỡ, cát và nước biển sẽ bao trùm cả huyện Mậu Danh."
"Không thể tháo kíp được sao?" Việt Kỳ nhíu mày, giọng điệu có chút lạnh như băng.
Bọn họ vốn cho rằng thứ ẩn chứa trong lời nói của Phùng Khải Dương là biển sâu bên trong nhà xưởng nhưng không ngờ hắn lại lắp đặt mây đạn đạo ở trên đê. Quả thật là biến thái! Vũ khí đạn dược của quân đội được quản lí rất nghiêm ngặt, làm sao Phùng Khải Dương có được những thứ đồ chơi này, phải biết rằng thứ đồ chơi này một cái cũng hơn một ngàn vạn, thậm chí là hơn một triệu... Đồ phá gia chi tử!
"Trong đội chúng ta không có ai am hiểu việc phá mây đạn đạo, hơn nữa tôi hoài nghi mây đạn đạo này không phải là mây đạn đạo mà chúng ta biết, hẳn là do một người nghiên cứu chế taoh ra." Sau khi kiểm tra đo lường ba nguồn năng lượng này thì Từ Mục nhẹ nhàng thở ra. Tuy ba đám mây đạn đạo này đủ để phá hủy đê nhưng lại không đủ để phá hủy toàn bộ nhà xưởng công nghiệp quân sự. Có lẽ người đó muốn ép buộc bọn họ tiến vào nhà xưởng công nghiệp quân sự nên mới nghĩ ra cách thức tổn hại như vậy.
"Chúng ta còn lại bao nhiêu thời gian?" Đường Yên trực tiếp hỏi.
"Thời điểm phát nổ còn lại không đến 3 phút, thời gian này cũng đủ cho chúng ta chạy đến nhà xưởng công nghiệp quân sự." Từ Mục nhún nhún vai, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, anh thật sự muốn nhìn thấy ba đám mây đạn đạo, mấy thứ này bình thường đều không dễ nhìn thấy được.
Khi nhìn thấy vẻ mặt tiếc hận của Từ Mục thì những người khác đều câm nín, không biết nói gì. Đao đã kề trên cổ mà còn có thời gian cảm thán này nọ... Quả nhiên suy nghĩ của những người làm nghiên cứu không giống người bình thường!
"Diệp Quân, trước tiên rút về nhà xưởng công nghiệp quân sự đã..." Việt Kỳ còn chưa nói dứt lời thì bên này Đường Yên đã chỉ vào những chấm đỏ bắt đầu lui về sau trên màn hình, vẻ mặt trở nên cực kì khó diễn tả. Sắc mặt Việt Kỳ trầm xuống, những chấm đỏ chi chít trên màn đang ở ví trí năm trăm mét vào giờ phút này đang cấp tốc lui về phía sau. Nếu nhìn tình huống này mà vẫn không rõ thì thật sự là đồ ngu rồi!
"Lại... Bị chơi xỏ!" Hạ Bác đập mạnh vào cửa xe, giọng điệu tản ra sự nguy hiểm.
"Diệp Quân, mau rút về!" Việt Kỳ lạnh lùng hạ lệnh, giọng nói lạnh lẽo mang theo sát khí. Độ ấm trong xe đột ngột giảm xuống, con ngươi đen thâm thúy của Việt Kỳ lạnh như băng, hơi thở tràn ngập mùi máu tanh làm cho mọi người đứng ngồi không yên, không khỏi rùng mình lui về sau hai bước, e sợ mình sẽ chọc giận Việt Kỳ đang trong cơn phẫn nộ.
Xem ra Phùng Khải Dương muốn bức bọn họ tiến vào nhà xưởng công nghiệp quân sự. Chắc hẳn bên trong nhà xưởng công nghiệp quân sự đã xảy ra chuyện và Phùng Khải Dương đã sớm biết được chuyện này hoặc là chuyện này cũng có bàn tay của hắn nhúng vào, rất khó nói chính xác được. Hai tháng trước, nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh đã phát ra tin tức cầu cứu, Hạ Chu Tuất cũng đã báo lại cho quân khu trung tâm, lúc ấy nhà họ Hình lấy lí do không đủ người bác bỏ thỉnh yêu cầu tiếp viện của Hạ Chu Tuất, có lẽ cũng chính vào lúc đó đã có người động tay chân với nhà xưởng công nghiệp quân sự...
"Tiểu Kỳ Nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Quân hỏi ngược lại. Bọn họ đã gần tiếp cận được đàn tang thi đột nhiên lại nhận được mệnh lệnh như vậy làm cho tất cả đều ù ù cạc cạc.
"Đàn tang thi đã rút lui rồi, tất cả nhanh chóng chạy về cửa số 3." Việt Kỳ không giải thích thêm, sau khi Diệp Quân nghe giọng nói lạnh như băng của Việt Kỳ thì sáng suốt không hỏi gì nữa mà ra hiệu với Hoàng Mô báo cho những người còn lại nhanh chóng quay trở về.
Bỗng nhiên toàn bộ màn hình máy vi tính bên trong buồng xe đều tối thui sau đó vang lên tiếng gõ bàn phím lách cách, một hàng chữ xuất hiện ngay tại màn hình ở chính giữa: Trò chơi bắt đầu...
"Hắn biết chúng ta đang theo dõi nhà xưởng công nghiệp quân sự?" Giọng nói của Hạ Bác bất giác cao lên, anh cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi! Ánh mắt anh mở to, nhìn chằm chằm năm chữ đột nhiên xuất hiện trên màn hình, vẻ mặt giống như gặp quỷ làm cho người ta cảm thấy cực kì buồn cười tuy nhiên vào lúc này không ai có tâm tình cười nhạo vẻ mặt buồn cười này của Hạ Bác cả ngược lại tất cả đều có vẻ mặt nghiêm túc.
"Không thể, mau rút lui!" Từ Mục không kịp khởi động hệ thống truy tung ngược, đột nhiên ba tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, ngay sau đó là đất rung núi chuyển, An Du mất thăng bằng, trực tiếp ngã vào lòng Lâm Mông khiến khuôn mặt cô đỏ bừng, tuy rằng bình thường cô thích dựa vào người Lâm Mông  những dưới tình huống bất ngờ như thế này thì An Du vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.
Lâm Mông đỡ An Du đứng dậy, sau khi gật đầu với Việt Kỳ thì chạy như bay về cửa số 3.
"Đường Yên, đi thôi!" Việt Kỳ nắm lấy tay Đường Yên, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt trấn định của cô sau đó kéo cô chạy về phía cửa số 3.
Đường Yên lắc đầu, gỡ tay Việt Kỳ ra, bình tĩnh nói: "Mọi người rút lui trước đi, tôi phải cất mấy thứ này đã!" Đường Yên vừa dứt lời thì lập tức vung tay lên bỏ xe và những thứ khác vào không gian, theo đó là lều trại, mấy thứ này không nên lãng phí. Động tác của cô mạnh mẽ, lưu loát không chút dong dài dây dưa.
Đê bị phá hủy, nước biển ào ạt tràn vào những vùng chung quanh nhà xưởng công nghiệp quân sự tuy nhiên bọn họ vẫn còn nửa phút giảm xóc, thời gian này cũng đủ để cô bỏ tất cả những thứ cần thiết vào không gian. Việt Kỳ gật đầu, xoay người chạy thẳng đến cửa số 3, nếu Phùng Khải Dương đã dám phá hủy đê bức bọn họ tiến nhà xưởng công nghiệp quân sự thì giờ phút này bên trong nhà xưởng công nghiệp quân sự này tuyệt đối là nguy hiểm trùng trùng.
Đường Yên chỉ làm hai ba lần là đã quét sạch chỗ dựng lều, cũng vào lúc này cô nhìn thấy bóng mấy người Diệp Quân đang chạy như bay, phía sau là biển nước với đầu sóng cao hơn mười mét như giao long ra khỏi động đang rít gào muốn nuốt chửng các sinh vật trên cạn. Lúc này Liễu Như Nhị sơ sẩy vấp cành khô sẫy ngã xuống, những người khác đã sớm nhảy chạy xa hơn mười mét. Liễu Như Nhị sợ hãi nhìn nước biển chỉ cách mình chưa tới nửa mét ở phía sau, nhất thời mặt xám như tro tàn, sự sợ hãi khiến cô ta quên mất chạy trốn, không nhúc nhích ngã ngồi dưới đất, nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn dài trên gò má trắng bệch sau đó nhỏ giọt trên mặt đất.
"Ngu ngốc!" Đường Yên buồn bực nhìn Liễu Như Nhị ngồi ngốc trên mặt đất, không biết đứng lên tiếp tục chạy trốn. Cô dùng thuấn di qua chỗ Liễu Như Nhị, đỡ cô ta dậy sau đó lại sử dụng tinh thần lực thuấn di lần hai, trọng lượng của hai người quá nặng, còn chưa tới được cửa số 3 thì cả người Đường Yên đã mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.
Việt Kỳ nhanh tay lẹ mắt đỡ Đường Yên lên, anh ném Liễu Như Nhị vào cửa số 3 (là ném thiệt đó, quăng như quăng trái banh á) sau đó ôm thắt lưng Đường Yên nhanh chóng vọt vào."Ầm... rầm..." Nước biển theo sát sau vọt tới, Việt Kỳ không ngẩng đầu nói: "Chạy tới tòa nhà phía Bắc."
Hạ Bác đỡ lấy Liễu Như Nhị bị Việt Kỳ ném tới, sau khi ôm lấy Liễu Như Nhị thì không quay đầu lại mà chạy thẳng về tòa nhà phía bắc. Chỉ trong nháy mắt, cả huyện Mậu Danh đã bị nước biển bao phủ, nước biển mang theo bùn lầy, biển nước màu vàng cuốn đi tất cả, chỉ trong nửa phút ngắn ngủi rừng rậm đã bị biển nước bao phủ, cây cối cũng chỉ lộ ra được phần phía trên, trên mặt nước lơ lửng không ít cành cây khô và một ít phần chân tay còn lại của tang thi, thú biến dị. Cây xanh nổi bật trên nền nước màu vàng thật giống như một bức tranh sơn thủy làm người ta choáng váng.
Mọi người kinh hồn đứng ở trên mái tòa nhà phía bắc, nhìn trong núi Mậu Danh chỉ trong phút chốc đã hóa thành địa ngục. Sắc mặt của mọi người đều xanh mét, nếu như chỉ chậm một giây thì e rằng bọn họ cũng giống như những cành cây khô trên mặt nước kia, giãy giụa chạy trốn...
"Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?" Đường Yên suy yếu vừa dựa vào người Việt Kỳ vừa dùng tinh hạch thu thập được trước kia bổ sung dị năng bị tiêu hao. Thuấn di quá nghịch thiên, cho dù cô là dị năng giả cấp sáu thì thực lực vẫn chưa đủ để mang theo người cùng thuấn di, cho dù chỉ di chuyển trong phạm vi năm mươi mét nhưng tinh thần lực của cô đã tiêu hao gần như cạn kiệt đến mức ngay cả động đậy cũng có chút khó khăn. Cô thật sự không thích hợp làm người tốt mà!
Liễu Như Nhị áy náy đứng ở bên cạnh Đường Yên nhưng không có mở miệng giải thích gì cả. Trong nháy mắt đó cô thật tưởng là mình sẽ chết, từ sau khi thức tỉnh dị năng thì đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình gần cái chết đến vậy. Không thể phủ nhận trong khoảnh khắc đó cô đã sợ hãi, chần chờ. Hạ Bác ôm Liễu Như Nhị, không tiếng động an ủi cô, Liễu Như Nhị là bảo vệ bên cạnh Hạ Chu Tuất, xuất thân từ quân đội, lẽ ra dựa theo tố chất thân thể và tâm lí của Liễu Như Nhị thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai lầm như vừa rồi nhưng cho dù có mạnh mẽ đến mấy thì cũng là phụ nữ mà phụ nữ thì luôn có một mặt yếu ớt.
Chân mày Việt Kỳ nhíu chặt, ánh mắt đảo qua người Liễu Như Nhị mang theo sát ý trần trụi. Nếu không phải bây giờ không thích hợp thì anh thật muốn nổ súng bắn chết này người phụ nữ ngu xuẩn này. Có thể là cảm nhận được sát khí sắc bén của Việt Kỳ nên Hạ Bác hơi hơi nghiêng người, ngăn cản ánh mắt tràn ngập giết chóc của Việt lại.
Diệp Quân không nói gì, tầm mắt đảo qua một hành lang khác của tòa nhà phía bắc, sau khi thấy rõ tình hình ở hàng lang đó thì khóe miệng lập tức co rút, nghiền ngẫm nói: "Tiệc lớn liên tiếp như vậy thật là hiếm có. Mấy thằng nhóc này mau lấy vũ khí ra giết chết đám xấu xí này!" Vừa dứt lời thì Diệp Quân lập tức lấy vũ khí ra, nhắm vào hành lang phía Tây bắn liên tiếp mấy phát.
Nghe Diệp Quân dùng lời nói thô tục để chào hỏi nên tầm mắt Việt Kỳ lướt qua Diệp Quân dừng lại ở ký túc xá công nhân phía đông nhà xưởng công nghiệp quân sự. Muốn đi xuống căn cứ quân sự dưới đất có hai con đường, một là con đường trên không ở tòa nhà phía bắc thông với tòa nhà phụ, con đường này cần phải mở ba cái khóa mới có thể qua được. Một cái còn lại là ký túc xá công nhân phía đông cửa số 1, phía sau kho hàng bỏ không của tòa nhà D. Phía trước là cửa vào, phía sau là cửa an toàn. Khi gặp nguy hiểm thì đây chính là con đường dùng để rút lui, lúc trước anh không nhớ ra nhưng sau khi nhìn thấy Phùng Khải Dương trên màn hình thì mới sực nhớ lại, chỉ sợ Phùng Khải Dương đã sớm tiến vào căn cứ quân sự dưới đất và cũng đã hiểu rõ tình hình bên trong.
"Có mật mã mở khóa không?" Việt Kỳ lạnh lùng nhìn khuôn mặt Đường Yên dần dần khôi phục lại hồng hào, trầm giọng nói.
Nghe vậy, Đường Yên nhất thời ngẩn ra sau đó quay đầu nhìn sang thì thấy vẻ mặt của Việt Kỳ cực kì lạnh lùng nhìn cô, dáng vẻ đó không khỏi làm cho người ta rùng mình một cái, giống như là sư tử muốn ăn thịt người. Đường Yên ngay lập tức phản ứng lại, nhanh chóng gật đầu. Hạ Chu Tuất đã nói những mã khóa của nhà xưởng công nghiệp quân sự cho cô nhưng cô không biết mật mã của căn cứ quân sự dưới đất.
"Có mật mã của tòa nhà phụ nhưng không có của căn cứ quân sự dưới đất." Đường Yên không có giấu diếm, khi nhìn thấy vẻ này của Việt Kỳ thì trong lòng cô lập tức hiểu được Việt Kỳ đang trách cô làm việc mà không tự lượng sức. Tuy nhiên thực lực của Liễu Như Nhị không tệ, trong tình huống đó ngoại trừ cô thì những người khác có muốn cũng không giúp được, huống chi bọn họ lại là đồng đội, bỏ mặc thì quá vô tình.
Quan trọng nhất là kế tiếp còn rất nhiều chuyện cần đến Liễu Như Nhị, chẳng qua cô chỉ tiêu hao chút tinh thần lực mà thôi, hơn nữa tinh thần lực tiêu hao hết thì Khô mộc quyết trong cơ thể sẽ nhanh chóng vận chuyển lại cộng thêm cô đã hấp thu tinh hạch bổ sung dị năng nên ngược lại tinh thần lực tăng lên không ít. Điều này làm cho Đường Yên rất vui sướng, trong khoảng thời gian này tinh thần lực của cô không tăng lên làm cho Đường Yên không thể không hoài nghi có phải mình đã đạt đến cực hạn hay không, hiện giờ điều này làm cho cô nhẹ nhàng thở ra.
Tui quay lại rồi đây, thật sự tui cũng chẳng hiểu cấu trúc của cái căn cứ này ra sao nữa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.