“Đừng làm những việc vô dụng, nếu như có lần sau thì đừng trách tôi không nể mặt Hình Liệt Phong.” Hạ Dĩnh lạnh lẽo liếc Lưu Thấm Nhã, những chuyện mà từ lúc Lưu Thấm Nhã vừa bắt đầu bước vào căn cứ đã làm cô đều biết rõ, không lên tiếng, không ngăn cản... Không có nghĩa là cô hoàn toàn không biết gì cả.
Hai nhà Hình, Hạ kết thân liên minh là có lợi cho hai nhà Hình Hạ. Chỉ là một Lưu Thấm Nhã thì không đáng cho cô để vào mắt, nếu không nhớ Lưu Thấm Nhã là dị năng chữa khỏi thật sự khó có được thì làm sao căn cứ có thể tha cho chuyện cô ta nhảy lên nhảy xuống như vậy? Ánh mắt cảnh cáo của Hạ Dĩnh như có như không nhìn về phía Hình Liệt Phong, giống như là quản lí cho tốt người của anh, nếu không thì cũng đừng trách cô không khách khí!
Nghe vậy, sắc mặt Lưu Thấm Nhã cứng đờ. Đối diện với ánh mắt trách cứ như có như không của Hình Liệt Phong, trong lòng Lưu Thấm Nhã không khỏi kinh ngạc, vừa rồi là sao vậy? Tại sao cô ta lại không thể nhẫn nhịn được như vậy? Lưu Thấm Nhã hoang mang nhìn Hạ Dĩnh, vẻ mặt cực kỳ vô tội, lòng bàn tay hiện lên năng lượng màu xanh, có ý định chữa trị cho những quân nhân bị thương: “Thật xin lỗi, vừa rồi chỉ lo né tránh công kích của tang thi, không nghĩ tới tang thi lại tấn công cô, nếu biết thì tôi sẽ không tránh đi.”
Đổi trắng thay đen, Đường Yên nhìn thấy thì hận không thể vỗ tay cười to nhưng Hạ Dĩnh này cũng không phải là người dễ chọc, giữa hai xẹt ra tia lửa điện, ai cũng không cam lòng yếu thế.
Rất nhanh mọi người đã chuyển hết vật tư trong siêu thị vào khoang sau xe, trong lúc Hạ Dĩnh định mở miệng nói mọi người lên xe xuất phát thì đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng rú dài động trời. Sắc mặt của Hình Liệt Phong đang thanh lí tang thi trên đường lập tức thay đổi, hét lớn: “Tập hợp, cẩn thận!”
Mọi người đều biết Hình Liệt Phong là dị năng giả hệ tinh thần, khả năng quan sát rất bén nhạy, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Hình Liệt Phong tất cả mọi người đều nhanh chóng tụ lại một chỗ, đám người Hạ Dĩnh cũng lập tức phòng bị.
“Liệt Phong, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hạ Dĩnh mở miệng nói, những người khác đều khẩn trương nhìn chằm chằm Hình Liệt Phong, chờ Hình Liệt Phong nói cho bọn họ biết nguyên do cụ thể.
Đường Yên đứng ở phía tây, sắc mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có, tiếng gào thét vừa rồi khiến cô lòng cò sợ hãi, Ba Hành Giả... Nó giống như một ngọn núi lớn đè ép ngực cô, hơi thở trở nên gấp gáp. Đường Yên tuốt kiếm ra khỏi vỏ, ngửa đầu đề phòng nhìn về phía tây. Thấy thế Miêu Trạch và Mạnh Lộ bên cạnh cũng căng cứng, khóe miệng mím lại, cầm chắc vũ khí sinh hóa trên tay, không tiếng động lên đạn.
“Khả năng Ba Hành Giả xuất hiện!” Hình Liệt Phong không cgiấu diếm, nói thẳng suy đoán ở trong lòng ra.
Hình Liệt Phong vừa nói ra thì sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, nín thở khẩn trương nhìn chung quanh. Hiểu biết của bọn họ về Ba Hành Giả chỉ giới hạn trong những số liệu mô phỏng của trung tâm nghiên cứu sinh hóa, tận thế buông xuống chưa tới nửa năm, tang thi mạnh nhất mà bọn họ chiến đấu mới chỉ là Thiểm Thực Giả. Trước mắt vẫn chưa có người nào biết được sự lợi hại của Ba Hành Giả, trung tâm nghiên cứu sinh hóa đã mô phỏng ra lại Ba Hành Giả, nghe nói là mạnh hơn Thiểm Thực Giả mười lần, tất cả mọi ngườitrong nhiệm vụ lần này đều từng chiến đấu với Thiểm Thực Giả nhưng mạnh hơn mười lần, rốt cuộc là mạnh tới trình độ nào đây? Không ai biết rõ ràng cả. Đột nhiên cảm giác thất bại và nặng nề dâng lên trong lòng bọn họ.
So với đám người Hình Liệt Phong thì vẻ mặt của Đường Yên lại càng thận trọng hơn. Cô biết rất rõ chỗ lợi hại của Ba Hành Giả. Trong tiểu thuyết đã nói Ba Hành Giả có thể dùng tay không xé nát Thiểm Thực Giả, thân hình càng giống như loại người, tốc độ, sức mạnh, nhạy cảm, trí tuệ, tình cảm đều rất phát triển, dùng công kích để đánh Thiểm Thực Giả cho Ba Hành Giả thì giống như là gãi ngứa, không có bất cứ tác dụng gì.
Sau khi hấp thu huyết hạch hệ tinh thần của con trăn biến dị viên kia thì Đường Yên cảm nhận được tinh thần lực có biến hóa rất rõ ràng, giống với ảo thuật công kích tinh thần mà con trăn biến dị đã sử dụng nhưng phức tạp hơn, tuy nhiên trước mắt Đường Yên vẫn chưa thể vận dụng thuần thục ảo thuật được hơn nữa đây là bí mật nên Đường Yên vẫn luôn luôn dè dặt cẩn trọng khi dùng nó. Vừa rồi, Lưu Thấm Nhã tùy tiện ra tay với Hạ Dĩnh là vì cô không cẩn thận dùng ảo thuật kích thích Lưu Thấm Nhã. Nếu không dựa vào tính cẩn thận, thích giấu diếm của Lưu Thấm Nhã thì không đợi nào lại làm vậy với Hạ Dĩnh ở trước mặt mọi người.
“Cách chúng ta khoảng hai nghìn mét, tuy nhiên sẽ tới đây rất nhanh.” Hình Liệt Phong đẩy mắt kính trên mũi, bình tĩnh nói sau đó ghiêm túc lắng nghe tiếng gào thét càng ngày càng gần của Ba Hành Giả.
“Kỳ quái, mỗi lần Thiểm Thực Giả công kích đều núp trong bóng tối, vì sao Ba Hành Giả lại như vậy? Tiếng gào thét... Không phải là sẽ tiết lộ vị trí của nó sao? Đây là chuyện gì vậy?” Hạ Dĩnh cau mày, thỉnh thoảng bên tai vang lên tiếng gào thét kinh khủng của Ba Hành Giả, có lo lắng nhưng cũng có tò mò.
Giang Ly vòng tay, lạnh lùng nhìn Lưu Thấm Nhã luôn đứng ở bên cạnh Hình Liệt Phong, vốn anh ta không muốn tham gia nhiệm vụ lần này, nhiệm vụ cấp S, đúng là phần thưởng rất hậu hĩnh nhưng phải còn mạng mà hưởn g thụ mới được! Thành phố Thanh xa xôi ngàn dặm, ai biết có thể sống sốt trở về căn cứ hay không, nhưng mà... Lưu Thấm Nhã cầu xin anh ta khiến anh ta bắt buộc phải đi. Đây là một lần cuối cùng, xem như báo đáp ơn nghĩa của Lưu Thấm Nhã giúp anh ta lúc mới vào căn cứ. Chỉ hy vọng cô có thể có được thứ mình muốn. Tầm mắt Giang Ly dời từ Lưu Thấm Nhã đến Hình Liệt Phong rồi qua Hạ Dĩnh, cuối cùng dừng lại trên người Đường Yên, anh ta cũng nên nghiêm túc suy nghĩ về đường lui sau này rồi!
Khóe miệng Đường Yên hơi cong lên thành nụ cười lạnh: “Nó đang hạ chiến thư!”
Ngu xuẩn hay là thông minh!
Không thể tưởng được Ba Hành Giả này lại không chút kiêng dè mà công khai khiêu chiến. Như vậy có thể nhận ra trí tuệ của Ba Hành Giả này không thấp, hiểu được trước tiên phải chiếm tiên cơ, Đường Yên liếc nhìn về phía tây... Không thể tưởng được vừa mới rời khỏi thành phố Thanh Ninh đã đụng phải Ba Hành Giả, đoạn đường kế tiếp này chỉ sợ là không được yên bình!
Mọi người hơi kinh ngạc, ngớ ra nhìn về phía tây, Hạ Dĩnh giật mình liếc nhìn Đường Yên sau đó nhìn về phía Hình Liệt Phong, nghi ngờ nói: “Hạ chiến thư? Từ khi nào mà Ba Hành Giả đã biết sử dụng mưu kế? Liệt Phong, anh thấy thế nào?”
Hình Liệt Phong không lên tiếng, nghiêm túc nhìn về phương xa, hai tay phòng bị theo bản năng, bỗng nhiên xoay người, sốt ruột quát lên: “Mau lui lại, nằm sấp xuống!”
Nghe thấy vậy, mọi người không tự chủ được mà nhìn theo tầm mắt của Hình Liệt Phong, ở trên mái nhà phía bên trái có một bóng đen mơ hồ bị cơn lốc bao lấy, đang di chuyển về phía đám người Đường Yên đồng thời phát ra tiếng rống giận dữ.
“A...” Có người không nhịn được la hoảng lên, đám người cũng bắt đầu xôn xao.
Ba Hành Giả dị năng hệ phong. Cảm giác áp bách như vậy cho dù là dị năng giả hệ phong cấp ba cũng làm không được, ban đầu khi nhìn thấy số liệu của Ba Hành Giả ở căn cứ trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì cũng không thấy có gì quan trọng, thậm chí không ít người cho rằng trung tâm nghiên cứu sinh hóa đánh giá Ba Hành Giả quá cao, có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ lợi hại hơn Thiểm Thực Giả một chút mà thôi, dị năng giả cấp ba giết Thiểm Thực Giả dễ như trở bàn tay thì cần gì sợ Ba Hành Giả.
Nhưng mà lúc chính thức gặp Ba Hành Giả thì bọn họ mới hiểu được không phải trung tâm nghiên cứu sinh hóa đánh giá cao thực lực của Ba Hành Giả mà là đánh giá thấp! Cảm giác áp bách nặng nề này còn mạnh hơn cả dị năng giả cấp bốn mạnh rất nhiều, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Hạ Dĩnh và Hình Liệt Phong, chỉ vì nhiệm vụ lần này là do hai người này phụ trách đồng thời hai người bọn họ có thực lực mạnh nhất!
Hạ Dĩnh chậm rãi đi ra nhìn Hình Liệt Phong, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Cho dù thế này cũng không nghĩ tới vừa đến Đông Mộc đã gặp Ba Hành Giả, thực lực của Ba Hành Giả vượt quá xa so với dự đoán lúc trước của bọn họ. Hạ Dĩnh dùng ánh mắt hỏi Hình Liệt Phong, thực lực của Hình Liệt Phong mạnh hơn cô, tuy rằng nhiệm vụ lần này cô là người phụ trách chính, tuy nhiên tuyến đường cụ thể và mệnh lệnh đều phải thông qua Hình Liệt Phong. Hình Liệt Phong hơi lắc đầu, bọn họ đã bị Ba Hành Giả để ý, lúc này không có cách nào khác ngoài lui về phía sau.
Hình Liệt Phong dùng tay ra hiệu, mấy người Đỗ Dương lập tức vây Lưu Thấm Nhã ở chính giữa, những người khác chuẩn bị công kích.
Hình Liệt Phong nhìn Ba Hành Giả được cơn lốc bao bọc đứng ở trên mái nhà rồi xoay người nói với Đường Yên cách mình xa nhất: “Đường Yên, có thể ra tay dụ nó lại đây hay không?” Công kích ở cự li xa thì hiệu quả không lớn, vả lại rõ ràng Ba Hành Giả nay đã thức tỉnh dị năng hệ phong, có cơn lốc làm lá chắn, công kích bình thường không thể nào đến gần và gây thương tổn cho nó được. Tòa nhà nó đứng cách bọn họ khoảng một trăm mét, quá xa làm anh ta không có cách nào tập trung vào mục tiêu được. Công kích bằng tinh thần rất hao phí sức lực cho nên anh ta không dám tùy tiện ra tay.
Ánh mắt Đường Yên lóe lên, không nghĩ tới Hình Liệt Phong lại bảo cô ra tay, suy nghĩ trong đầu bắt đầu xoay vòng, tình huống này thì không thể từ chối được nên chỉ có thể bình tĩnh gật đầu: “Tôi thử xem!” Dị năng lôi điện có thể công kích cự li xa cũng như cự li gần, lần này sau khi thăng cấp, Đường Yên đã sáng tạo ra một kĩ năng quần công (như tuyệt chiêu trong mấy game á, đủ thanh năng lượng là nó đánh liên tì tù một hơi luôn, trúng cái này thường tụt máu nhiều ^.^),tuy nhiên quần công rất hao phí dị năng, nếu nhưng không bắt buộc thì Đường Yên tuyệt đối không sử dụng. Từ lúc cô tiến vào căn cứ thì đã biết có một số thứ sẽ bị người ta để mắt tới, Đường Yên mở ra tay, lôi điện từ từ hiện lên trong lòng bàn tay.
Lần này là do Đường Yên đa nghi. Hình Liệt Phong mở miệng bảo Đường Yên ra tay là vì trong đội ngũ không có dị năng giả nào có thể công kích ở cự ly xa, dị năng giả hệ phong có thể đánh xa nhưng Ba Hành Giả này cũng là dị năng hệ phong, hơn nữa thực lực lại không hề tầm thường. Dị năng giả hệ phong bình thường công kích nó thì không khả năng làm Ba Hành Giả bị thường, còn không bằng tiết kiệm sức lực, Lưu Thấm Nhã đã từng nói với anh ta Đường Yên thức tỉnh dị năng lôi điện, có thể công kích ở cự ly xa. Lần đó ở sào huyệt của con trăn biến dị anh ta cũng đã tận mắt nhìn thấy Đường Yên tân công Lưu Thấm Nhã ở khoảng cách năm sáu chục mét.
Đường Yên tập trung, hơi nâng tay phải lên, những tia chớp to bằng ngón tay chậm rãi ngưng tụ lại trong lòng bàn tay Đường Yên, Đường Yên khẽ quát một tiếng: “Lôi kích!” Tập trung vào Ba Hành Giả đang đứng trên nóc nhà, tay phải vung lên, tám tia sét to bằng ngón tay như giao long xuất động (giao long ra khỏi hang) nhanh chóng bổ xuống đầy Ba Hành Giả, phát ra tiếng vang “xẹt…xẹt..”, trực tiếp phá vỡ cơn lốc quanh người Ba Hành Giả.
“Ngũ lôi oanh đỉnh!” Đột nhiên Đường Yên nắm bàn tay đang mở ra lại, năm ngón tay tạo thành quả đấm, trong nháy mắt tám tia sét hợp làm một, hóa thành cánh tay lôi điện to chắc ở trên không trúng, bổ thẳng xuống Ba Hành Giả đang đứng ở trên mái nhà.
“Ầm..rầm....”
Ba Hành Giả đang đứng ở trên mái nhà bị sét đánh nên đứng không vững, lập tức ngã từ mái nhà xuống, đập mặt xuống đất, tia lửa xẹt ra khắp nơi, bụi bậm bay mù mịt.
“Gào gào...” Đột nhiên bị công kích liên tục, Ba Hành Giả nổi giận, ngửa mặt lên trời thét dài, cơn lốc quanh người đột nhiên tăng vọt, nhà cửa ở xung quanh đều bị cơn lốc quật cho sụp đổ thành một đống nát bấy, cát bụi đất đá bay đầy trời. Mấy người đứng gần đó tránh không kịp khi cơn lốc quét đến thì lập tức máu thịt lẫn lộn, ho ra vài búng máu, da thịt toàn thân không có chỗ nào lành lặn, nhìn thấy mà ghê người.
“Thấm Nhã!” Thấy có người bị thương, Hình Liệt Phong vội vàng lên tiếng bảo Lưu Thấm Nhã ra tay chữa trị, anh ta lo lắng nếu chậm một chút thì mấy người này sẽ máu quá nhiều mà chết, ở tận thchết kiểu này rất là tức tưởi, mùi máu tươi nồng đậm còn có thể hấp dẫn tang thi ở quanh đó tới, máu tươi dễ dàng làm cho tang thi càng trở nên điên cuồng.
“Em biết.” Lưu Thấm Nhã gật đầu, nhanh chóng ra tay, một luồng năng lượng màu xanh lướt qua vết thương trên cơ thế những người đó, Lưu Thấm Nhã vừa ra tay thì miệng vết thương của những người đang máu thịt lẫn lộn nằm trên đất nhanh chóng cầm máu, sau đó khép lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, chỉ trong một phút mà mấy người gần chết đã khôi phục lại. Đỗ Dương đứng ở bên cạnh thấy Lưu Thấm Nhã lảo đảo thì vội vàng mở cái bọc ra, lấy ra một viên tinh hạch từ bên trong ý bảo Lưu Thấm Nhã hấp thu thể bổ sung sức lức.
Thấy thế chân mày Hạ Dĩnh cau lại. Hạ Dĩnh cảm thấy may mắn vì Lưu Thấm Nhã có được dị năng chữa khỏi làm cho hành trình của bọn họ bảo đảm hơn vài phần, về phương diện khác thì lại âm thầm lo lắng tốc độ hấp thu tinh hạch của Lưu Thấm Nhã tăng lên quá nhanh, số lượng tinh hạch tiêu hao quá nhiều, vượt quá xa dự tính lúc trước.
“Không có sao chứ!” Đỗ Dương nói khẽ. Trong mắt thoáng qua vẻ kì lạ, số lượng tinh hạch mà Lưu Thấm Nhã hấp thu vượt quá nhiều so với những người khác trong đội, vì sao lại không thấy cô ta thăng cấp? Đáy lòng Đỗ Dương không khỏi xuất hiện mầm móng hoài nghi.
Lưu Thấm Nhã lau vết máu ở khóe miệng, lắc đầu, mềm giọng nói: “Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ này không cần thiết phải hấp thu tinh hạch.” Cô ta nhẹ nhàng từ chối tinh hạch Đỗ Dương đưa tới nhưng trong đáy lòng rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này vì muốn tăng thực lực nên số lượng tinh hạch tiêu hao quá lớn, cho dù Hình Liệt Phong không so đo nhưng sợ rằng cấp dưới của anh ta sẽ nói. Dù sao tinh hạch vốn thuộc về mọi người, cô ta không thể độc chiếm được.
“Cẩn thận!” Miêu Trạch thét lên kinh hãi.
“Mộc chi triền nhiễu!” Hạ Dĩnh bình tĩnh, cất giọng nhàn nhạt. (Là dây leo quấn quanh đó, mà để thấy mất hình tượng quá @
[email protected])
Dây mây lập tức hóa thành tấm lưới lớn ngăn cản Ba Hành Giả tấn công Đường Yên! Lúc cơn lốc chạm vào dây mây thì lập tức phát ra tiếng nổ vang, lập tức dây mây hóa thành mảnh vụn phủ đầy bầu trời.
Ba Hành Giả đứng ở đối diện, cặp mắt đỏ bừng mang theo thú tính căm tức nhìn Đường Yên, đồng thời vùng vĩnh muốn thoát khỏi trói buộc của Hạ Dĩnh để tiếp tục tấn công Đường Yên, bị các mảnh vụn che mắt nên Đường Yên không thể phát hiện được ý đồ của Ba Hành Giả nhưng Miêu Trạch cách Đường Yên nửa mét lại nhanh chóng phát hiện mục đích của Ba Hành Giả nhưng tay chân đang vướng bận không thể nào giúp đỡ nên chỉ có thể gào to nhắc nhở. Cũng may Hạ Dĩnh kịp thời lấy lại tinh thần, trong khoảnh khắc nguy hiểm ra ta một cách quyết đoán.
Không thể không nói rốt cuộc quân nhân cũng khác với người bình thường. Từ nhỏ Hạ Dĩnh đã lăn lộn rèn luyện kinh nghiệm ở quân doanh nên năng lực ứng biến hơn xa người thường, trong khoảnh khắc đó Miêu Trạch chỉ còn kịp lên tiếng nhắc nhở, không có cách nào tấn công thì Hạ Dĩnh lại có thể bắt lấy lỗ hổng trong tích tắc đấy, lập tức phản kích.
Đường Yên lăn một vòng, tránh thoát khỏi lưỡi dao gió mà Ba Hành Giả phóng tới, tuy nhiên vẫn bị chậm, trái cẳng chân bị lưỡi dao gió cắt qua, tuy nhiên bị thương không nặng. Đợi công kích qua đi thì Đường Yên mới đứng dậy nhìn về chỗ mà mình đứng lúc nãy, chỗ đó xuất hiện vài cái hố khá sâu, từ đó có thể hiểu được hiểm cảnh vừa rồi, ánh mắt cảm kích nhìn Hạ Dĩnh. Trong nháy mắt lúc Ba Hành Giả công kích thì cô đã nhận ra nhưng thân thể lại theo không theo kịp suy nghĩ nên mới không tránh kịp. Chung quy thân thể này vẫn kém kiếp trước, nếu là kiếp trước thì cô có thể dễ dàng tránh được, nhưng cô mới chỉ vừa tiếp nhận cở thể này không lâu nên chưa thể hoàn toàn thích ứng được, mặc dù có không gian nước và tinh hạch cải tạo, tuy nhiên so với Hạ Dĩnh và những quân nhân đã được huấn luyện từ nhỏ thì vẫn kém hơn một bậc.
Tay Đường Yên để trên mắt cá chân: “Răng rắc!” Đột nhiên có một tiếng động kì lạ vang lên, sau đó có hai cái vật nặng từ bắp chân Đường Yên rơi xuống, Đường Yên đã bắt đầu mang nó từ sau khi thoát khỏi nhà xưởng thực phẩm, thân thể này chưa từng được rèn luyện nên chỉ có thể bắt đầu tập luyện từ mức bình thường, không cách nào thích ứng được với huấn luyện cường độ cao. Vì vậy trong khoảng thời gian này Đường Yên tăng trọng lượng của vật nặng lên từng chút từng chút một, hy vọng có thể trong thời gian ngắn nhất làm cho thân thể này thích ứng được, bây giờ là thời điểm kiểm nghiệm.
Mọi người đang nhìn chằm chằm Ba Hành Giả nên không thấy rõ động tác của Đường Yên, thấy cô ngồi chồm hổm trên mặt đất chỉ nghĩ là cô bị thương nên không chú ý tới việc cô đang làm. Chỉ có Mạnh Lộ đứng ở bên cạnh là nhìn thấy rõ ràng, lúc vật nặng rơi xuống đất làm tung bụi lên thì đồng tử của Mạnh Lộ co rụt lại, không nhịn được hít vào một hơi.
“Chị...” Ba ngày trước khi xuất phát, cậu ta và Miêu Trạch bị Đường Yên ném vào phòng huấn luyện của trung tâm nghiên cứu sinh hóa, dốc sức tập luyện một phen, khi đó Đường Yên ra tay tàn nhẫn quyết đoán, xuống hề lưu tình. Nếu không có phải có thuốc của trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì chỉ sợ rèn luyện cường độ cao trong ba ngày như vậy, đừng nói là ra ngoài nhiệm vụ, ít nhất là phải nằm trên giường năm ba bữa là chuyện bình thường, bọn họ vốn cho rằng mình đã nắm rõ thực lực của Đường Yên rồi, nhưng bây giờ xem ra bọn họ vẫn chưa nhìn rõ được ranh giới cuối cùng của Đường Yên.
Vẻ mặt Đường Yên bình tĩnh liếc nhìn Mạnh Lộ, làm như không nghe thấy tiếng hô của Mạnh Lộ mà chỉ tiện tay xé một miếng vải trên áo xuống, băng bó kỹ miệng vết thương ở đùi, chỉ một chút vết thương nhỏ này thì Hình Liệt Phong tuyệt đối không đồng ý làm cho Lưu Thấm Nhã lãng phí dị năng. Đường Yên đứng dậy trấn tĩnh nhìn Ba Hành Giả phía trước, hai mắt lạnh băng vô tình, thái độ khiêu khích làm cho Ba Hành Giả phát cuồng.
Thấy Ba Hành Giả rống giận, đám người Hạ Dĩnh càng lạnh lùng hơn, Ba Hành Giả có thể cảm nhận được cảm xúc của bọn họ, thật hiển nhiên là Ba Hành Giả đã có trí tuệ, hơn nữa không thấp. Tin tức này đối với bọn họ mà nói chẳng phải là chuyện gì tốt, tang thi có trí tuệ càng cao thì chứng tỏ tốc độ tiến hóa càng nhanh, bất luận là gì thì cũng không phải là tin tức tốt đối với loài người.
“Gào gào...” Ba Hành Giả ngẩng đầu rống giận, tiếng rống giận dữ giống như truyền khắp cả thành phố.
Mọi người chỉ cảm thấy ngực mình rung lên, cảnh giác nhìn chằm chằm Ba Hành Giả đang phát cuồng ở trước mặt.
“Mọi người đừng nương tay, nó đang triệu hồi tang thi ở gần đây đấy.” Đường Yên hốt hoảng, vội vàng nói. Khó trách từ nãy đến giờ Ba Hành Giả vẫn liên tục gào thét, hóa ra là nó là đang triệu hồi đàn tang thi ở xung quanh Đông Mộc. Thính giác của tang thi rất nhạy bén, ngay cả những tiếng động nhỏ nhất cũng không thể thoát khỏi tai chúng nó, tiếng gào của Ba Hành Giả lại không nhỏ, chỉ sợ là có không ít tang thi ở gần đây bị nó triệu hồi rồi.
“Cái gì?” Hạ Dĩnh hốt hoảng, ra tay quyết đoán: “Tất cả bao vây Ba Hành Giả! Giải quyết trong vòng mười phút.”
Kéo dài càng lâu thì càng bất lợi đối với bọn họ. Tất cả dị năng giả đều tung ra hết sức, ai cũng hiểu nếu như Ba Hành Giả dẫn đàn tang thi tới thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
“Gai đất!”
“Tường đất!”
“Lưỡi dao nước!”
...
Công kích ào ào liên tục, nhiều tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên, thực lực của Ba Hành Giả rất mạnh, có mấy cái quân nhân và dị năng giả tránh né không kịp bị cơn lốc của nó xé nát, tạo thành mưa máu đầy trời. Thấy thế, sắc mặt Hạ Dĩnh và Hình Liệt Phong hết sức khó coi, những quân nhân tham gia nhiệm vụ lần này đều được điều động từ những đơn vị tinh anh, không nghĩ tới vừa mới ra khỏi thành phố Thanh Ninh đã bị tổn thất nặng nề như vậy!
Hình Liệt Phong không dám lơ là, lập tực tạo một lá chắn tinh thần chặn Ba Hành Giả lại rồi ra hiệu cho những người khác lui về phía sau: “Châm nhọn!” Hình Liệt Phong lạnh lùng quát một tiếng, nhất thời tinh thần lực hóa thành thực thể tấn công Ba Hành Giả, châm nhọn giống như bạo vũ lê hoa châm, hàng nghìn cây châm nhỏ xé gió mà đi, đâm thẳng vào Ba Hành.
Thấy Hình Liệt Phong ra tay, Hạ Dĩnh cũng quát lên: “Lồng giam!” Những dây mây đầy gai nhọn như rắn từ bốn phương tám hướng bò lại bao vây Ba Hành Giả.
Đây chính là liều mạng chiến đấu, nếu thất bại thì tất cả mọi người đều phải chết. Đường Yên và Lưu Thấm Nhã đứng ở hai góc, cùng với Hình Liệt Phong và Hạ Dĩnh tạo thành một hình vuông vây Ba Hành Giả vào bên trong, những người khác thực lực kém hơn thì không cách nào tạo thành lực sát thương với Ba Hành Giả. Đường Yên nhìn Lưu Thấm Nhã, hai người đều hiểu, lúc này không ra tay thì không còn kịp nữa rồi.
Ánh mắt đỏ đậm của Ba Hành Giả nhìn chằm chằm mọi người, cơn lốc quanh người bắt đầu yếu bớt, mà trên móng vuốt của nó giống như đang hình thành một trận gió lốc dữ dội khác, áp bức nặng nề làm cho mọi người ngừng thở.
Hai người liếc nhau rồi đồng thời ra tay, tập trung vào Ba Hành Giả bị vây ở chính giữa.
“Rồng nước!”
“Sét đánh!”
Bốn dị năng giả thuộc bốn hệ khác nhau dốc hết sức ra tay, năm loại sức mạnh đan vào cùng một chỗ nhưng không tiếng động gì cả, không có tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, ngay cả một đám mây đen cũng không thấy xuất hiện, mọi người đứng ở phía xa nhìn nhau, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lâu như vậy mà lại không có động tĩnh gì? Tuy vậy nhưng không có ai dám đi qua đó xem xét cả.
Đột nhiên có một trận gió nhẹ lướt qua. Ba Hành Giả đứng ở chính giữa ngã xuống đất, cả người chậm rãi hóa thành tro tàn, theo cơn gió nhẹ thổi qua nhanh chóng đón gió nhảy múa... Ngay sau đó một trận nổ từ từ dưới nền đất truyền đến, lấy Ba Hành Giả làm trung tâm, chỗ đó nhanh chóng sụp xuống thành một cái hố sâu khoảng mười mét, ở dưới đáy hố là một viên tinh hạch màu xanh. Tang thi thức tỉnh các năng lực khác nhau thì tinh hạch bên trong đầu tang cũng dần dần hiện ra các màu sắc khác nhau, đối với những tinh hạch có màu sắc này thì chỉ dị năng giả đúng hệ đó mới có thể hấp thu, không giống tinh hạch trong suốt lúc trước, ai cũng có thể hấp thu được. Việc này có lợi mà cũng có hại!
“Không sao chứ!” Tiếng vang qua đi, mọi người mới giật mình lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên đỡ bốn người đang xụi lơ trên mặt đất. Ánh mắt nhìn bốn người cũng thay đổi, trong kính sợ mang theo sùng bái, tận thế sùng bái kẻ mạnh là thiên tính, Đường Yên thản nhiên đón nhận ánh mắt đánh giá của mọi người. Cô vốn định mượn nhiệm vụ lần này để thể hiện thực lực, sau đó lôi kéo các dị năng giả khác, cô cũng sẽ không ngây ngốc cho rằng chỉ cần dựa vào một mình cô là có thể xoay chuyển càn khôn.
Ánh mắt Hạ Dĩnh nhìn Đường Yên rất phức tạp, sau đó nhìn Lưu Thấm Nhã, cuối cùng giống như quyết định cái gì đó: “Hạ Nhất, lấy tinh hạch dưới đáy hố sau đó lập tức xuất phát!”
Nghe vậy khóe miệng Đường Yên hơi nhếch lên, liếc nhìn Hạ Nhất, trong con ngươi đen thoáng qua một chút khác lạ sau đó ra hiệu bảo Miêu Trạch đang đỡ cô đi theo Hạ Nhất, khi hai người lướt qua thì trong lòng bàn tay Miêu Trạch có thêm một thứ gì đó màu anh. Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong chớp mắt, không ai nhận ra có gì bất thường cả.
Không nói nhiều nữa, mọi người nhanh chóng dọn dẹp chiến trường rồi lên xe. Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy thì rất nhanh nơi này sẽ bị đàn tang thi bao vây, phải nhanh chóng rời khỏi đây để khỏi rơi vào hiểm cảnh lần nữa.