“Grào...” Đột nhiên có tiếng thú dữ gào thét, Dịch Thao và Dịch Thiến nhanh chóng chắn ở phía trước, khẩn trương nhìn chiến trường trước mắt thì thấy đột nhiên có một bóng đen vọt ra từ công ty điện tử, lao thẳng tới chỗ con trăn biến dị, tốc độ rất nhanh làm cho đám người Hình Liệt Phong trở tay không kịp. Cả ngời Miêu Trạch run lên, mượn ánh trăn mờ ảo để nhìn cảnh tượng trước mắt, khi Miêu Trạch thấy rõ bóng đen vọt ra từ công ty điện tử mặt xông tới bóng đen thì vô cùng mừng rỡ, là Buster... Con mèo mà chị Yên nuôi, tuy rằng không biết vì sao con mèo này lại có thể biến hình được nhưng cậu cũng không nhiều chuyện, ai cũng có bí mật của mình. Bóng đen kia dài gần một mét, thân hình hữu lực, tứ chi nhanh nhẹn, móng vuốt sắc bén lưu lại trên thân con trăn biến dị bốn vết cào thật sâu. Con trăn biến dị đang đấu với bóng đen kia nhưng đồng từr xanh lè vẫn hung ác trừng mắt nhìn mọi người chung quanh, dọa ra cho đám người này đổ mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời không ai dám phát ra tiếng động cả. Khuôn mặt tuấn tú của Hình Liệt Phong xanh mét, con ngươi bị ngăn bởi mắt kính lóe lên ánh sáng ác độc, rõ ràng anh ta nhận được tin tức vùng phụ cận thành phố Thanh Ninh chỉ có một con trăn biến dị, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một con báo biến dị? Rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào? Khuôn mặt tuấn tú của Hình Liệt Phong xanh mét tập trung nhìn trận đấu đặc biệt giữa con trăn và báo biến dị. Buster vẫy cái đuôi, khinh miệt liếc một vòng sau đó tập trung vào con trăn biến dị ở chính giữa, khắp nơi trên thân con trăn biến dị đều là vết thương, máu chảy đầy đất, giờ phút này nó biết mình đang kề cận cái chết nên phát ra một tiếng rít bén nhọn. Sắc mặt Hình Liệt Phong lập tức thay đổi, quát lên: “Nhắm mắt lại, đừng nhìn vào mắt con trăn biến dị.” Ánh mắt của Lưu Thấm Nhã cực kì lạnh lẽo, phóng ra vài lưỡi dao băng, cô ta biết Hình Liệt Phong rất coi trọng con trăn biến dị này nên nếu có thể được lấy được con trăn biến dị thì sức nặng của cô ta ở trong lòng Hình Liệt Phong sẽ tăng lên vài phần, hiện giờ trong những người mà cô ta mang theo lúc rời khỏi căn cứ chỉ còn lại một mình Giang Ly, cô ta cần phải có nhiều lợi thế hơn thì mới có thể đứng vững ở bên cạnh Hình Liệt Phong, cô ta không giống Đỗ Mộng phía sau có nhà họ Đỗ làm chỗ dựa cho nên cô ta cần phải thận trọng, tỉ mỉ tính toán để khiến cho tin cậy Hình Liệt Phong. Con trăn biến dị bị móng vuốt sắc bén của Buster cào vài cái làm cho vết thương vốn đã nặng lại càng nặng hơn làm cho nó giống như nổi điên, phát ra tiếng rít bén nhọn kèm theo đó là sự giãy giụa làm cho đất đá và thủy tinh vỡ văng ra xung quanh. “Liệt Phong, cẩn thận!” Lưu Thấm Nhã vội la lên, dùng lưỡi dao băng ngăn cản mấy khối đá vụn, lúc cô ta nhìn thấy cái đuôi khổng lồ của con trăn biến dị quét về phía Hình Liệt Phong thì thân thể hơi ngừng lại một chút, trong mắt xẹt qua một chút tính toán sâu xa sau đó đưa tay đẩy Hình Liệt Phong ra, mặc cho cái đuôi của con trăn biến dị quất vào eo mình: “Phụt...” Lưu Thấm Nhã phun ra một búng máu, thân mình mềm nhũn vô lực bị văng ra ngoài. Hình Liệt Phong lảo đảo lùi lại mấy bước, hai mắt đỏ kè, không dám tin nhìn cảnh Lưu Thấm Nhã đẩy mình ra, anh ta muốn đưa tay ra giữ lấy Lưu Thấm Nhã nhưng không kịp, Đỗ Mộng vốn chịu trách nhiệm bảo vệ Lưu Thấm Nhã thì đang sững sỡ. Một lát sau Hình Liệt Phong mới lấy lại tinh thần, cả người lảo đảo chạy tới chỗ Lưu Thấm Nhã ngã xuống, khi nhìn thấy trên người Lưu Thấm Nhã đầy máu thì tim Hình Liệt Phong đập kịch liệt, tay run nhè nhẹ, đáy lòng anh ta không khỏi mềm mại, chưa từng có người như nào đặt anh ta ở trong lòng, liều mình bảo vệ anh ta như vậy, con ngươi đen bị che khuất bởi mắt kính dấy lên từng gợn sóng, anh ta dè dặt, cẩn thận ôm Lưu Thấm Nhã đang bất tỉnh vào lòng. (Nam chính đã thích nữ chính như vậy đó, mô típ cũ quắc nhưng xài vẫn OK) “Ở tận thế này, anh sẽ bảo vệ em cả đời!” Giọng nói của Hình Liệt Phong trầm thấp nhưng lộ ra quyết đoán kiên định, Đỗ Mộng chật vật té ở trên mặt đất, cô ta quay đầu nhìn Hình Liệt Phong đang cẩn thận che chở Lưu Thấm Nhã, cắn chặt môi, không biết là đang suy nghĩ cái gì mà buồn bã thất thần, xụi lơ trên mặt đất, lúc Đỗ Dương tiến lên đỡ dậy vẫn chưa lấy lại tinh thần. Trong lúc hoảng loạn, vẫn có người không kịp nhắm hai mắt lại, cứ sững sờ nhìn chằm chằm con trăn biến dị. Đám người Dịch Thao ở vòng ngoài, tất nhiên là nghe được những lời Hình Liệt Phong nói cho nên quay đầu theo bản năng, Dịch Thao đưa tay che mắt Hầu Húc Kiêu lại, tuy nhiên những người khác thì lại không may mắn như vậy, hô hấp của Hầu Tích Hoa và Tiếu Đức Huy trở nên dồn dập, gập người phát ra rên rỉ, Chu Nhã thì lộ ra ánh mắt quyến rũ, xé rách quần áo trên người còn Miêu Trạch và Mạnh Lộ thì hai mắt đỏ bừng, đằng đằng sát khí... “Công kích tinh thần!” Đường Yên chấn động nhìn mọi người bị trúng chiêu, khó trách Hình Liệt Phong không thích vận dụng danh nghĩa Nhà họ Hình nhưng anh ta lại bắt buộc phải có huyết hạch trong đầu con trăn biến dị. Không nghĩ tới con trăn biến dị này nhưng lại biết sử dụng công kích tinh thần, cũng may con trăn biến dị này chưa tiến hóa hoàn toàn, nếu không chỉ dựa vào những người này thì chắc chắn không đủ cho con trăn biến dị lót dạ. “Công kích tinh thần?” Dịch Thao chậm rãi mở mắt ra, bảo Dịch Thiến che chở Hầu Húc Kiêu, khi nhìn thấy Hầu Tích Hoa và Tiếu Đức Huy té trên mặt đất, thở dốc dồn dập thì chán ghét, nhấc chân đá bọn họ hai cái. “Không sai, trên lí thuyết thì công kích tinh thần có thể xem là ảo thuật công kích, sử dụng tinh thần lực tạo ra ảo ảnh sau đó trực tiếp công kích vào bộ não của con ngươi, những người có tinh thần lực yếu khém, không chịu nổi công kích thì sẽ lâm vào tình trạng chết não... Tôi cũng không được rõ cho lắm!” Đường Yên thản nhiên nói. Nghe vậy, sắc mặt Dịch Thao trầm xuống, lợi hại như vậy sao! Nếu thú biến dị đều trở nên đáng sợ như vậy thì nhân loại còn con đường nào để đi đây? Nhìn thấy con trăn biến dị công kích một cách điên cuồng thì Buster há mồm phóng ra một trái cầu bắng, trái cầu băng lập tức nện vào đầu con trăn biến dị, trong nháy mắt lúc trái cầu băng lớn chừng bằng quả đấm tiếp xúc với con trăn biến dị thì một luồng khí lạnh khủng khiếp cũng theo đó mà xâm nhập vào cơ thể nó, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, khí lạnh đã lan tỏa ra toàn thân: “Răng rắc.... “ Một tiếng động giòn tan vang lên, dưới tác dụng của trái cầu băng mà Buster phóng ra, con trăn biến dị dài mấy chục thước lập tức đóng băng. Buster nâng lên móng vuốt, nhẹ nhàng vả một cái, con trăn biến dị lập tức hóa thành một đống băng vụn, huyết hạch màu đỏ trong đầu con trăn biến dị bị che lấp bởi đống băng nhưng đã bị Buster tinh mắt nhìn thấy, nó dùng móng vuốt đào lê sau đó ngậm vào trong miệng. Tiếp đó nó quay đầu khinh thường liếc đám người Hình Liệt Phong một cái, rồi vung vẫy cái đuôi, biến mất ở trong đêm tối tĩnh lặng. Hình Liệt Phong dùng sức nắm lấy cánh tay Lưu Thấm Nhã, trừng lớn hai mắt, miệng há hốc nhìn chằm chằm con trăn biến dị trước mắt bị hóa thành một đống băng vụn, một lúc lâu sau mà tinh thần vẫn chưa hồi phục lại được... đùa cái gì vậy, con vịt đã nấu chín lại còn bay đi... Hơn nữa con bị một con vật giống như báo biến dị cướp mất, chẳng lẽ bọn họ chưa tỉnh ngủ sao? Từ lúc nào mà chỉ số thông minh của thú biến dị lại cao như vậy, ánh mắt vừa rồi là khinh thường đúng không?! “Hình thiếu, chúng ta, có phải chúng ta chưa tỉnh ngủ hay không? Chúng ta bị một con súc sinh khinh bỉ...” Hứa Lô An lắp bắp, con trăn biến dị đã chết nên tất nhiên công kích tinh thần cũng biến mất, lúc này Hứa Lô An dùng sức đá đồng bọn đang còn mộng xuân nằm ở dưới đất, khuôn mặt tục tằng nhìn có chút dữ tợn. “Đỗ Dương, cậu thấy thế nào?” Gương mặt Hình Liệt Phong cực kì buồn bực, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phương hướng mà Buster rời đi, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh ta bị đùa bỡn như vậy, còn là một con súc sinh nữa... Nếu việc này truyền đi thì còn mặt mũi nào nữa. “Thú biến dị cấp cao, có thể là thú vương... Chỉ số thông minh cực cao.” Đỗ Dương bình tĩnh phân tích. Tính toán lâu như vậy nhưng đến cuối cùng lại là giỏ trúc múc nước chẳng được gì. Đến mức này mà Hình Liệt Phong vẫn có thể chịu đựng không bùng nổ làm cho Đường Yên đánh giá cao thêm vài phần, nếu là người bình thường thì chỉ sợ đã tức giận đến mức lí trí cũng biến mất rồi nhưng Hình Liệt Phong lại trấn định, bình tĩnh hỏi lý do, chỉ dựa vào điểm này liền không khó nhận ra tinh thần anh ta cứng cỏi đến cỡ nào, phát hiện này làm cho Đường Yên hơi kiêng dè, đối địch với người như vậy, không ra tay thì thôi nhưng nếu đã ra tay thì nhất định phải là một chiêu mất mạng, nếu không thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được. Đường Yên dùng sức đá hai chân Miêu Trạch và Mạnh Lộ, hai người này vẫn còn chưa có đủ kinh nghiệm, lúc gần chết con trăn biến dị mới phát ra công kích tinh thần, cũng không hoàn toàn, hơi có cảnh giác là có thể tránh được rồi: “Đứng lên, chúng ta cần phải đi.” Ánh mắt của cô sắc bén nhìn vào mắt Miêu Trạch, lúc trước khi thoát khỏi Miêu Trại thì Miêu Trạch đã từng nhìn thấy dáng vẻ sau khi biến hình của Buster, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Đường Yên, cơ thể Miêu Trạch run lên, kiên định nói: “Chị Yên, mạng của em là do chị cứu, muốn chém giết, muốn róc thịt hay làm gì cũng được!” Những người khác không hiểu nhìn hai người, không rõ vì sao đột nhiên Miêu Trạch lại nói như vậy. Đường Yên không lên tiếng, yên tĩnh nhìn về phía công ty điện tử: “Mau đuổi theo!” Thực lực của Miêu Trạch không tệ, giữ ở bên người cũng coi như là có thêm một người giúp đỡ, bây giờ lại có thêm Mạnh Lộ, ngay cả khi Dịch Thao rời đi thì cô cũng nắm chắc mình có thể đến được căn cứ Thanh Long. “Vâng.” Miêu Trạch trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, kiên định đứng ở phía sau Đường Yên. Không bao lâu, Buster bé bỏng đã chui ra khỏi công ty điện tử, nhảy lên bả vai Đường Yên, lựa lúc mọi người không chú ý lập tức nhả huyết hạch đang ngậm trong miệng ra, mắt mèo sáng lấp lánh nhìn Đường Yên giống như muốn nói: Mau lên, mau khen ngợi em đi! Có phải em rất lợi hại hay không? “Rất giỏi.” Đường Yên trong mắt xẹt qua ý cười, mở balo lấy thịt ra cho Buster từ từ ăn. “Hừ!” Chu Nhã thở phì phì trừng mắt nhìn Đường Yên, vài ngày nay bọn họ đều ăn bánh bích quy và lương khô, đã lâu rồi không được nếm vịt thịt, còn Đường Yên thì có thịt mà lại đi cho một con súc sinh ăn, không chịu đưa cho bọn họ. “Chẳng qua chỉ là một con vật mà thôi, dọc đường mọi người đều ăn bánh bích quy, lương khô còn cô thì thật hào phóng, cho một con mèo ăn thịt.” Đường Yên không kiên nhẫn ngẩng đầu, liếc Chu Nhã một cái, tầm mắt dừng lại trên bộ ngực cao ngất của Chu Nhã, ngực to não nho, dùng những lời này để hình dung Chu Nhã thì thật là chính xác. Cô ta tưởng rằng không có ai biết mấy ngày nay cô ta đang liếc mắt đưa tình với Dịch Thao sao, nếu không phải cô ta là người phụ nữ của Hầu Tích Hoa thì cô thật sự muốn chém cô ta một nhát: “Quản lí cho tốt người phụ nữ của ông, nếu không đừng trách tôi không khách khí!” Ánh mắt của Đường Yên lạnh lẽo, không gợn sóng liếc nhìn Hầu Tích Hoa, cô không thích phiền toái nhưng không có nghĩa là cô sợ phiền toái. “Bốp bốp.... “ Hầu Tích Hoa lạnh lùng nhìn Chu Nhã, Hầu Tích Hoa rất coi trọng mặt mũi hơn nữa cảm giác khó chịu khi bị con trăn biến dị công kích tinh thần vẫn chưa biến mất, lại gắp Chu Nhã nói bừa, bới móc làm cho Hầu Tích Hoa có cái cớ để phát tiết, gã lập tức giơ tay tát Chu Nhã hai cái, lạnh lùng nói: “An phận một chút, không thì cút đi!” Đây là tận thế, có thể tùy tiện đụng chạm tới dị năng giả được sao? Không nghĩ tới Chu Nhã lại không có đầu óc đến mức này làm cho Hầu Tích Hoa cảm thấy rất mất mặt, lúc ra tay cũng không nể nang gì, gương mặt Chu Nhã lập tức sưng vù, khóe miệng còn rớm máu. Chu Nhã bụm má, không dám tin nhìn Hầu Tích Hoa, cô ta đã đi theo Hầu Tích Hoa được năm năm, trong năm năm đó luôn được Hầu Tích Hoa nâng niu, cưng chiều, thậm chí ngay cả lúc đối mặt với bà xã Hầu Tích Hoa thì cô ta cũng chưa từng phải tỏ vẻ hòa nhã, không nghĩ tới hôm nay cô ta chỉ nói hai câu mà đã bị Hầu Tích Hoa quăng hai bạt tai, Chu Nhã bị đánh đến mức choáng váng, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Tiếu Đức Huy đứng ở phía sau Hầu Tích Hoa nhìn thấy Hầu Tích Hoa ra tay với Chu Nhã thì trong mắt hiện lên sát khí, nắm chặt súng trong tay, vì phải kiếm chế mà cái trán nổi lên gân xanh. Không muốn nhìn vở kịch lộn xộn này, Đường Yên quay người lại nhìn đoàn người Hình Liệt Phong, tầm mắt dừng lại trên người Lưu Thấm Nhã, khi nhìn thấy cô ta bị thương không nhẹ thì Đường Yên cảm thán Lưu Thấm Nhã thật đúng là ác độc với chính mình, vì muốn chiếm được tín nhiệm của Hình Liệt Phong mà không tiếc đánh nhau đến chết, nếu chuyện như vậy xảy ra với cô thì cô có thể làm được như Lưu Thấm Nhã không? Kết quả rõ ràng là không thể... Đường Yên cười khổ hai tiếng, có vẻ như tình tiết trong tác phẩm đã rẽ qua một ngã khác, chuyện này cực kì bất lợi đối với cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]