Phúc bất trùng lai! Họa vô đơn chí~
Câu tục ngữ trên hiểu đơn giản chính là việc may mắn thường sẽ không đến hai lần. Thế nhưng ngược lại những chuyện xui xẻo thì chẳng bao giờ đến riêng một mình bao giờ~
Trước đây Lăng thật đúng không bao giờ quan tâm tới mấy câu nói mê tín như thế. Có điều kể từ khi hiểu được bộ mặt thật của thế giới này. Một thế giới với tràn đầy rẫy phép nhiệm màu~ Cái gọi là mê tín cổ hủ... Đôi khi cậu thật đúng là không thể chỉ coi là chuyện đùa mà thôi~
Nó cũng giống như là hiện tại! Khi Lăng đang thỏa thuê mãn nguyện hưởng thụ lấy cái không khí tuyệt vời khi được ngồi cùng với người đẹp bên hồ~ Có thể tận tình giao lưu ca xướng! Cái định luật chết tiệt của câu tục ngữ kia thì linh nhiệm rồi!!!
Đuỳnh một cái! Một câu nói của Liliana liền vô tình phá nát ước mơ nhỏ nhỏ của Lăng!
- Vương! Xin ngài hãy đi cùng tôi đi tới Milan đi!!!
Cô ấy chính là như vậy vẻ mặt nghiêm túc nghiêm túc khi nói ra câu nói không hợp hoàn cảnh một tí nào aasy~ Tiếp sau đó thì lại càng giống như bản thân đã có quyết định gì. Liliana đứng phắt dậy!!! Lôi kéo lấy tay Nguyễn Trọng Lăng. Chạy thẳng ra sân bay Nội Bài~
Có trời mới biết trong cái đầu nho nhỏ của cô ấy hiện tại đang suy nghĩ gì???
Lăng thời điểm này thậm chí rất muốn hô to lên một câu kiểu như:
“Liliana! Một vị vua chân chính là sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-than-linh/2208451/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.