Chap48: Thức tỉnh…(tiếp)
Tôi nhớ ông ấy…và cũng nhớ hắn nữa! Trước đó tôi đã rất muốn rời khỏi cái thế giới này! Nhưng ngay cái thời khắc gần như lìa đời ấy…tôi lại thấy cảm giác đó chẳng vui vẻ gì cả…mà nó giống như…ngày tận thế, bao chùm quanh tôi. Tôi thấy bản thân mình thật ngu ngốc! Ngu ngốc bởi lẽ…dù tôi có không tồn tại…thì những người luôn quan tâm đến tôi…vẫn sẽ đau buồn vì tôi thôi!
Nhưng làm sao để tỉnh lại bây giờ?? Khi mà ngay cả điều khiển cơ thể mình tôi cũng không làm được? Tôi hối hận lắm! Giờ tôi phải làm sao??
Trong không khí phảng phất hơi thở trầm ấm của hắn, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ được. Hắn không lên tiếng…chỉ đơn giản là yên lặng nắm tay tôi như thế.
“Cạch…” Hình như là cửa phòng bị mở ra.
-Cậu đến đây làm gì?_Giọng hắn rất lạnh, chẳng có chút nhiệt độ nào cả.
-Tôi chỉ muốn thăm cô ấy thôi! Tôi rất xin lỗi vì đã không chăm sóc cô ấy cẩn thận…._Là Trần Khải Minh! Cậu ta vẫn đến sao?
-Chúng tôi không cần lời đó của cậu! Nếu như ngay từ lúc cô ấy tỉnh lại, cậu không bịa ra chuyện đó thì tôi đã có thể ở bên chăm sóc cô ấy…thế thì chuyện này sẽ có thể xảy ra sao?!
-Tôi…tôi chỉ là…tôi cũng thích cô ấy! Ngày từ cái lần đầu tiên gặp cô ấy ở siêu thị…khi tôi nhìn vào đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn đó…có lẽ anh cũng hiểu cảm giác muốn làm chỗ dựa cho ai đó cả đời chứ?! Tôi nghĩ là nói dối cô ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-than-ho-menh-doi-em/1025686/chuong-88.html