Chương trước
Chương sau

Chap36: Mèo nào cắn mỉu nào?
-Em nhìn cái gì? Còn không mau đi theo anh!_Đấy! Hắn cứ thế chẳng thèm dỗ nữa, thô lỗ rút khăn tay lau nước mắt mồ hôi tèm nhem trên mặt tôi sau đó nắm tay tôi kéo đi thẳng.
-Dạ…_Tôi uỷ khuất đáp nhỏ một tiếng, cúi đầu bước sau hắn.
Chắc tôi bị thần kinh rồi! Nói nhẹ không ưa…cứ để hắn dùng đến bản mặt lạnh tanh mới chịu làm theo. Có khi tôi nên đi khám thôi, kẻo bệnh ngày càng nặng thì khổ!
-Ăn kem không?_Đột nhiên hắn dừng bước, hỏi một câu không đầu không cuối như thế….nhưng lại làm cho tôi hớn hở liền. Kem à…món khoái khẩu của tôi mà! Đồ miễn phí…không ăn…phí!
-Có…có…có…Bây giờ đi luôn nha anh?_Hiện tại đổi thành tôi kéo hắn.
-Được rồi! Em làm cái gì như chạy nạn vậy hả?! Chậm một chút có chết ai đâu mà em vội vàng cái nỗi gì!?_Hắn dở khóc dở cười với cái tính ham ăn của tôi. Nhưng mà biết sao được…KEM ƠI…Ta đến đây!
……………
-Thoả mãn chưa?_Hắn nhìn tôi đang cắm đầu ăn, lại nhìn đến mười mấy cái li trống trơn bên cạnh mà lắc đầu cười khổ.
Sao chứ? Mới có mười mấy li…đã tiếc tiền rồi à? Hắn lắm tiền như thế…không tiêu hết thì tôi tiêu hộ cho…tốt quá rồi còn kêu cái gì nữa?! Tôi còn lâu mới thoả mãn…ngồi chờ đến tối đi…nhá!
-Ưm…._Ý tôi muốn nói là chưa, nhưng mà đang ăn nên…hắn nghe hiểu thì hiểu…không hiểu cũng cố mà hiểu vậy!
-Nhìn em thế này ai tin em mới thi đại học về?! Con nín còn không bằng em!_Hắn vừa “Trê bai” tôi vừa nhẹ nhàng vươn tay lau đi vết kem dính bên mép tôi. Khi rút tay về…còn “Vô tình” chạm nhẹ lên môi tôi.
Thoáng chốc động tác cả hai sững lại, tôi ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt hắn nhìn mình…chan chứa tình cảm, làm tôi không khỏi lúng túng mà cúi xuống tiếp tục ăn kem…nhưng lại chẳng còn ngon như trước nữa. Ai mà ăn được khi cứ bị hắn nhìn như thế chứ?! Đấy là tôi còn quên mất…chúng tôi đến đây chỉ để tôi ăn, còn hắn…ngồi phía đối diện làm cái gì đó trong khi chờ…không biết có phải nhìn tôi không nữa. Ai..da…đúng là điên đầu mà! Đáng ghét quá đi!
-Anh..Bảo…Em không ăn nữa đâu!_Cơ bản là nuốt không nổi!_Mình về nhà đi!
-Ừ! Ra ngoài trước đi! Anh thanh toán xong rồi về!
-Vâng!
Tôi đứng phía ngoài chưa đến vài phút đã thấy hắn đi ra, trên tay còn mang theo…mấy hộp kem. Nói thế nào nhỉ? Hắn…quả thực rất tốt…với người khác tôi không biết nhưng với tôi là thế! Tôi cũng biết bản thân mình yêu hắn…nhưng mà…
-Đi thôi!_Hắn bước đến, đưa tay định khoác vai tôi…cũng may tôi né được.
-Anh đưa kem em cầm cho!_Bởi vì tôi biết tình cảm của mình…nên tránh những hành động thân mặt như thế sẽ tốt với tôi sau này. Khi tôi về nhà…có lẽ sẽ nhớ hắn lắm…nhưng biết làm sao bây giờ?!
-Em có gì dấu anh đúng không?_Hắn giữ tôi lại, nghiêm mặt chất vấn.
-Không! Làm…gì có!_Tôi trả lời có chút chột dạ.
-Em nghĩ có thể qua mắt được anh sao?
-Không có thật mà! Em thề!_...cá trê chui ống!
-Rạo này em hơi lạ đấy! Rất hay tránh né anh, nói chuyện thì luôn cúi đầu không dám nhìn anh, luôn tìm cớ để không phải ở một chỗ với anh khi không có người khác…Em bắt đầu ghét anh rồi đúng không?
-Không phải!_Tôi đáp nhanh đến nỗi không kịp nghĩ, cũng chẳng nhận ra bộ dạng mình có chút khẩn trương. Chỉ đến khi chạm phải ánh mắt mang đầy ý cười của hắn tôi mới ý thức được, vội ho khan vài tiếng, lúng túng cúi đầu_Ý em là…em không có ghét anh. Anh rất tốt với em, em coi anh như anh trai em vậy! Em…
-Cái gì?_Sao lại nghiến răng nghiến lợi?
-Anh Bảo…em nói sai gì ạ?
-An Mộc Nhiên! Anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Anh không cần em coi anh là anh trai em!_Hắn nắm chặt 2vai tôi, ép tôi nhìn thẳng vào hắn, ngữ khí cực kì nghiêm túc._Ngoài người yêu và chồng em ra, anh không muốn có bất cứ quan hệ nào khác với em cả. Em hiểu không?
-Em…_Hiểu…nhưng…! Những lúc thế này cứ lảng sang chuyện khác là tốt nhất!_Trời nắng quá à! Mình về nhà đi, kem sắp chảy hết rồi!
-Haiz…_Hắn nhắm mắt thở hắt ra một hơi, khi mở ra lại khôi phục khuôn mặt tươi cười như trước_Xin lỗi vì đã nặng lời với em! Anh chỉ muốn em nhớ những gì anh vừa nói, sau này không được phép quên, nhớ chưa?
Tôi miễn cưỡng gật đầu. Những điều hắn nói…không cần nhớ thì chúng cũng như khắc vào đầu tôi rồi! Chỉ là…tôi không thể! Vì tôi…
--------------
-Cộc..cộc…Anh vào được không?_Hắn đứng dựa người vào thành cửa, một tay để trong túi quần, một tay đưa lên gõ cửa…hôm nay lịch sự gớm. Bộ dáng của hắn sao trông thong dong tự tại như vào phòng mình thế nhỉ?
-Vâng!_Tôi quay đầu đáp hắn một tiếng, sau đó lại đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
-Em đang làm gì?_Hắn bước đến phía sau tôi, nhẹ giọng đặt câu hỏi.
-Ngắm sao!
Bầu trời hôm nay rất nhiều sao…đẹp lắm! Giá mà có anh ở đây thì tốt biết mấy! Giống như hồi bé…2chúng tôi sẽ ngồi bên nhau, cùng đếm sao. Hôm nào may mắn gặp được sao băng có thể ước nguyện…hạnh phúc biết mấy…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.