-Hai người…_Chị ấy nhìn thấy chúng tôi thì á khẩu trông chốc lát, sau đó ho khan mấy tiếng rồi hắng giọng_Đến giờ kiểm tra buổi sáng rồi!
-Ơ..à..vâng!_Tôi cố gượng cười với chị ấy rồi quay sang cái người không biết xấu hổ vẫn đang dí mặt gần tôi đẩy ra_Anh không nghe thấy gì à? Kiểm tra kìa!
-Em nợ anh 2nụ hôn! Lát nhớ phải thanh toán đấy!_Hắn miễn cưỡng đặt quả táo lên bàn rồi đứng lên đi ra ngoài, còn không quên dặn dò vấn đề quan trọng nhất.
Vì thế…chị y tá đã nhìn tôi bằng ánh mắt giống như ông của hắn nhìn tôi suốt từ lúc hắn đi ra đến lúc chị ấy ra khỏi phòng bệnh của tôi. Này…cái gì chứ? Tại sao hắn luôn khiến mọi người hiểu lần như thế chứ?
-Xong rồi à?
-Vâng!_Tôi đáp lại bằng giọng bực dọc, tay cầm quả táo cho lên miệng cắn thật mạnh.
-Ai trọc tức cháu dâu của ông thế? Cháu cứ nói ra, ông nhất định sẽ giúp cháu dạy bảo người đó!_Không ngờ đáp lại tôi lại là câu nói đầy nhiệt tình của ông hắn.
-Ông…_Làm ơn đừng gọi cháu là cháu dâu nữa được không?
-Ôi cháu dâu của ông…ông nhớ cháu quá cơ!_Ông vừa nói vừa biểu hiện vẻ mặt nhớ nhung rồi dang tay ôm tôi.
-Ông ơi…_Ngột thở quá! Mắc nghẹn táo bây giờ!
-Ông nội! Trả vợ cho con!_Cũng may hắn lên tiếng giúp đỡ…nhưng mà cái gì mà trả vợ cho hắn chứ?! Không phải tôi nha!
-Thằng nhóc này…thế con bé không phải cháu dâu của ông hay sao?! Con làm gì mà keo kiệt như thế chứ!_Ông hắn bất mãn mấy câu nhưng cũng thả tôi ra.
-Nhiên ơi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-than-ho-menh-doi-em/1025658/chuong-60.html