Editor: Búnn.
Cảm giác của lần tụ họp 4 người này hoàn toàn khác với lần tụ họp 3 người lần trước. Bành Tử Ca không tiếp tục cách ba câu lại nhắc tới tại sao Dung Tự không quay về nữa. Lý Nhị Cần cũng sẽ không vì đột nhiên nhớ tới Dung Tự mà thất thần nữa.
Bốn người ăn cơm trong một quán ăn mới mở, mà tiết tấu ăn cơm cũng trở lại quỹ đạo vốn có của nó: Một mình Bành Tử Ca diễn thuyết tự hỏi từ đáp.
Lý Nhị Cần vì tâm trạng tốt, nghe cái gì cũng cảm thấy hứng thú. Sau khi ăn xong đang cầm cacao nóng cười híp mắt nghe, đột nhiên cảm giác chân bị người khác khẽ chạm một cái.
Cô nghiêng đầu nhìn Dung Tự ngồi bên cạnh mình.
Dung Tự nâng cằm lên, nhìn Bành Tử Ca chậm rãi nói chuyện, mệt mỏi hiện rõ ràng nơi khóe mắt hơi cong lên.
Ngày thứ hai trở lại đã ra ngoài cùng chơi với mọi người, dù sao cũng có chút quá sức đúng không?
Về phần cảm giác bị chạm vào…
Lý Nhị Cần thả tay xuống dưới gầm bàn.
Có thể là ảo giác của bản thân, nhưng cô cảm thấy có chút ngứa ngáy, có lẽ bởi vì Dung Tự đang ngồi ở bên cạnh mình chăng?
Đầu ngón tay sắp chạm vào chân.
Đột nhiên lòng bàn tay bị nhét vào một vật gì đó lạnh như băng.
Mà tay Dung Tự lạnh hơn bản thân một chút đang che trên mu bàn tay của mình, ngón tay thon dài vòng qua mu bàn tay, nhét vật đó vào tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tham-men-nam-than/2720247/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.