Editor: Búnn.
Lý Nhị Cần cũng không biết cuối cùng nên nói gì, mặc dù đáy lòng khó chịu giống như bị chặn bởi cục bông, nhưng thật sự muốn cô dựa theo những lời tối nay cô giáo kia nói từ đầu đến cuối, bản thân cô cũng cảm thấy không thể kiên cường được.
Thở dài, cô quay đầu hỏi Dung Tự: “Cậu mệt không?”
“Cái gì?”
“Luôn làm học sinh ngoan, có mệt không?”
Dung Tự không tiếng động cười lên: “Cũng bình thường.”
“Phải làm thế nào mới có thể khiến tất cả mọi người đều thích mình?”
“Không ai có thể làm được.”
Lý Nhị Cần lại nhìn Dung Tự: “Nhưng mà ai cũng thích cậu.”
“Sao cậu biết?” Anh hỏi ngược lại.
Lý Nhị Cần bĩu môi: “Đây không phải là chuyện tất cả mọi người đều đồng ý sao.”
“Cũng có rất nhiều người không thích mình.”
Làm sao có thể!
Lý Nhị Cần ôm mình chặt hơn, cảm thụ hơi ấm yếu ớt từ trên người Dung Tự truyền tới:“Đó là bọn họ không có mắt.”
Hai người cùng sửng sốt, sau đó bật cười.
Gió càng lúc càng lớn, Dung Tự ngẩng đầu nhìn một cái, thấp giọng: “Có lẽ sắp mưa.”
Lý Nhị Cần: “Ừ.”
“Muốn đi đâu?” Anh hỏi.
“Không trở về tự học nữa sao?”
Dung Tự: “Cậu không sao rồi?”
“Vốn đã không có chuyện gì. Chỉ là có mấy chuyện không nghĩ thông suốt thôi.”
“Chuyện gì?”
“Tại sao ngay cả giáo viên cũng có thể như vậy.”
Dung Tự im lặng nghe.
“Không nghe giải thích, không rõ nguyên nhân kết quả, đã có kết luận.” Cô nói một chút, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tham-men-nam-than/2720230/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.