Editor: Búnn.
Sau hai ngày thi giữa kỳ, Lý Nhị Cần ngáp từ địa điểm thi môn cuối cùng ra ngoài, thấy Dung Tự đứng bên ngoài cửa sau phòng học. Ánh nắng chiều ửng đỏ in nhuộm xuống, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, nghe được âm thanh liền quay đầu lại, thả điện thoại vào túi nói với Lý Nhị Cần: “Buổi tối bọn tớ định lén vào khu nội thành, cậu có đi không?”
Anh tùy ý tựa vào tường, lúc nghiêng đầu, những mảng sáng tối phác họa khiến đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh càng thêm sâu sắc, nhưng nhiệt độ trong mắt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Lý Nhị Cần đứng ở cửa phòng học, hiển nhiên sự xuất hiện của Dung Tự quá ngoài dự kiến của cô. Cho đến lúc giáo viên giám thị thúc giục: “Nộp bài thi xong thì mau chóng rời khỏi phòng thi, đừng quanh quẩn ở cửa phòng học!” cô mới nhấc chân đi về phía Dung Tự.
Vẻ mặt Dung Tự thản nhiên, giọng nói tùy ý: “Làm bài thế nào?”
“Vẫn như vậy thôi.”
“A.” Dung Tự cười một tiếng, âm thanh khô mát mà trầm thấp.
Đột nhiên Lý Nhị Cần đỏ mặt.
“Có đi không?” Dung Tự lại hỏi.
“Có những ai?”
“Còn có thể có những ai.”
Lý Nhị Cần hiểu rõ gật đầu một cái, tay nắm quai túi xách thật chặt, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Dung Tự: “Tôi đi.”
Dung Tự dùng ánh mắt trong suốt nhìn lại cô, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh mặt trời đỏ ửng lúc chiều ngả về tây lờ mờ hiện màu da cam. Lấy được đáp án, anh giật giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tham-men-nam-than/2720197/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.