Editor: Búnn.
Ba người nằm song song, chỉ có một mình Lý Nhị Cần ngồi nguyên tại chỗ ăn, ánh mắt thản nhiên nhìn bầu trời xa xăm.
Từng trận từng trận gió thổi qua, thổi sợi tóc trên đỉnh đầu, sượt qua gò má.
Bành Tử Ca nhằm hai mắt, cảm giác thoải mái đến suýt nữa thì ngủ thiếp đi. Nghe được tiếng xột xoạt bên chỗ Lý Nhị Cần, cậu ta mở một mắt ra nhìn lén.
Thấy Lý Nhị Cần tới bên cạnh sân thượng, hai tay chống lên lan can, yên lặng nhìn chằm chằm người đi qua đi lại ở phía dưới.
Cậu ta ngồi dậy.
Dung Tự cảm giác được động tĩnh, ngồi dậy theo, theo ánh mắt Bành Tử Ca cùng lúc thấy Lý Nhị Cần, không đồng ý cau mày lại.
Lý Nhị Cần đột nhiên bước chân lên, đưa tay phải ra, lòng bàn tay cũng hướng về phía trước, hô to một tiếng: “Ái khanh bình thân!”
Bành Tử Ca cùng Dung Tự đồng thời ngẩn người.
Cả Tô Tử cũng cả kinh chống người lên nhìn sang.
Lý Nhị Cần bên kia nhanh chóng hạ chân xuống, khom người đi về vị trí cũ, lúc này mới nhìn thấy Dung Tự cùng Bành Tử Ca đang trợn mắt há hốc miệng nhìn mình.
Mặt cô hồng hồng, ngượng ngùng cười một tiếng: “Hét to quá, người dưới tầng ngẩng đầu lên nhìn.”
Bành Tử Ca vẫn chưa khép miệng lại: “Cậu làm gì thế?”
Lý Nhị Cần bĩu môi, không trả lời. Nghiêng đầu thấy ánh mắt vẫn có nghi ngờ của Dung Tự, mất tự nhiên uống một ngụm coca, giải thích: “Không biết một đám người ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tham-men-nam-than/2720193/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.