Editor: Búnn.
Giờ học buổi sáng, Lý Nhị Cần cũng không thể nghiêm túc nghe giảng, trong đầu vẫn là nụ cười lúc sáng của Dung Tự. Mỗi lần ép mình nghiêm túc nghe giảng, nhưng chỉ ba giây, nụ cười của Dung Tự lại xuất hiện ở mọi chỗ. Trong giờ học Bành Tử Ca tìm cô nói chuyện cô cũng không dám quay đầu lại. Cụ thể đang sợ điều gì, cô cũng không rõ ràng, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới có thể chạm phải ánh mắt của Dung Tự, cô đã cảm thấy hai tai nóng phừng phừng.
Lúc Lý Nhị Cần không hiểu mình đang sợ cái gì, thì Bành Tử Ca cũng thật sự lo lắng Lý Nhị Cần đột nhiên biến đổi thái độ với bọn họ.
Tiếng chuông tan học ở tiết cuối vào buổi trưa vừa mới vang lên, cậu ta lập tức nhào tới chụp lưng Lý Nhị Cần: “Này, đi ăn!”
Lý Nhị Cần đang sắp xếp sách vở bị bất ngờ sợ hết hồn, nhưng vẫn không dám quay đầu lại:“À, các cậu đi trước đi.”
“Tại sao thế?” Bành Tử Ca hoàn toàn u mê.
“Không có gì! Buổi trưa tôi muốn tới siêu thị ăn mì ăn liền.” Thuận miệng nói lý do.
Bành Tử Ca vẫn còn đang sững sờ, vẫn là Dung Tự mở miệng trước: “Cùng nhau đi.”
“Được…” Lập tức không có nguyên tắc liền đồng ý rồi.
Dung Tự nhìn bóng lưng của cô, tròng mắt, khóe môi có độ cong không thể nhận ra: “Đi thôi.”
Năm phút đồng hồ sau, ba người ngồi quanh phía dưới cửa che nắng ở siêu thị.
Có chút yên tĩnh.
Dung Tự quen không nói lời nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tham-men-nam-than/2720188/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.