Vào đêm trước khi Thẩm Giới xuất chinh, Quan Linh vì cái chết của Lục Tiệm Chi mà trở nên điên loạn, giống như chim sợ cành cong. Thẩm Giới cũng trắng đêm không ngủ, trong không khí vẩn đục dưới mật thất, hắn bế nàng về tẩm điện của mình, nằm ngủ bên cạnh nàng.
Quan Linh sức cùng lực kiệt, nhưng lại khó có thể ngủ được, hắn bèn ôm nàng vào lòng, lưu luyến nói cho nàng nghe từng câu từng chữ về cảm giác nhớ thương hồi thiếu niên của mình đối với nàng.
Không biết nàng nghe được bao nhiêu, tin được bao nhiêu, nhưng hai người đã lâu rồi không thân mật như vậy. Hắn ở bên nàng suốt một đêm, cho đến khi bóng tối tan hết.
Thẩm Giới ra khỏi Nội Các, thay khôi giáp màu bạc, dáng người cao ráo, mặt như quan ngọc. Hắn quay trở lại bên người nàng, chào tạm biệt với nàng.
Quan Linh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mũi không khỏi thấy hơi cay. Nam tử này là người đẹp nhất nàng từng gặp trong đời, cho dù năm tháng trôi qua, hiện tại nàng xanh xao tiều tụy, hắn vẫn tuyệt sắc khuynh thành, như dáng vẻ năm đó khi nàng mới gặp hắn.
Không biết vì sao, một cái liếc mắt này, lại đặc biệt khắc cốt ghi tâm.
Nếu nàng nhìn cẩn thận hơn một chút, có lẽ sẽ phát hiện nỗi bi thương thăm trầm ở trong đáy mắt hắn.
Lúc xuất binh, trăng sao trên trời vẫn còn đó, trong màn sương sớm mờ ảo, đội quân dần dần đi. Lão quốc sư triền miên trên giường bệnh hồi lâu chợt như hồi quang phản chiếu, cưỡi ngựa chạy một mạch thật nhanh, cuối cùng cũng đuổi kịp được bước chân Thẩm Giới ở cửa ải.
“Vương tử, ngài không thể xuất binh tấn công Chiếu Ảnh, đó là mẫu quốc của công chúa Ngọc Xu, là tâm huyết cả đời của ngoại tổ ngài!” Khuôn mặt lão già suy nhược vì bệnh tật, hai bên tóc đã hoa râm, ông run rẩy quỳ gối trước mặt Thẩm Giới, nước mắt nước mũi giàn giụa đau khổ cầu xin hắn.
Thẩm Giới nhắm mắt lại, sắc mặt vô cùng nặng nề, hắn sai người kéo lão quốc sư xuống, sau đó trước mặt tam quân, mặt không cảm xúc nói: “Chiếu Ảnh đã bị hủy diệt từ lâu, bổn vương là con dân Đại Lâm.”
Trước đó không lâu Lục Tiệm Chi đã công phá được chủ lực bên Chiếu Ảnh, khiến tàn quân bên đó tan tác. Chuyến này của Thẩm Giới càng thêm mạnh như vũ bão. Hai bên giao chiến chưa đến ba hiệp đã bắt sống được thủ lĩnh của loạn đảng Chiếu Ảnh.
Đó là một nam tử dị tộc bốn mươi tuổi, đeo mặt nạ nanh sói, màu sắc con ngươi khác lạ, ông ta dũng mãnh thiện chiến và cực kỳ nhạy bén, đã khiến Đại Lâm tổn thất mấy vị đại tướng quân.
Thẩm Giới đích thân giao đấu với ông ta, nhưng người nọ lại dường như cố tình né tránh, liên tục hạ thủ lưu tình. Thẩm Giới cảm thấy khó hiểu, thậm chí còn cảm thấy ông ta đang khinh thường mình, cho nên đã hạ ngựa của ông ta và bắt sống ông ta.
Lúc nam tử kia tháo mặt nạ xuống, một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn lộ ra, chỉ là bên dưới mắt phải có một vết thương sâu hoắm, chính là do lần Chiếu Ảnh bị diệt quốc hai mươi năm trước. Ông ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Giới, trong mắt là vẻ cười khổ, giọng nói không chỉ tán thưởng thương tiếc, mà còn chứa cả bi thống và oán giận: “Không hổ là con trai của Ngọc Xu, chỉ tiếc lại nhận giặc làm cha!”
Thẩm Giới tuyệt đối không cho phép người khác bôi nhọ phụ hoàng của mình, hắn giơ Thanh Loan trong tay lên, đối diện với gương mặt lạnh thấu xương của người nọ, hắn nhớ tới mật lệnh Hoàng đế hạ cho hắn trước khi xuất chinh, một khi bắt được thủ lĩnh Chiếu Ảnh, không cần phải thẩm vấn, giết ngay tại trận.
Nam tử kia nhắm chặt hai mắt lại, thấy chết không sợ, chỉ tràn đầy lửa giận, cuối cùng ông ta dùng đủ các loại từ ngữ thô tục chửi Hoàng đế Đại Lâm không ra cái gì.
Thẩm Giới nghe mà chói tai, Thanh Loan trong tay hắn chợt lóe sáng, song lại vẫn chưa đâm vào ngực người nọ. Lão quốc sư xông lên, dùng chính đôi tay mình nắm chặt trường kiếm của Thẩm Giới, khiến hai tay ông tức khắc chảy máu đầm đìa, ông giàn giụa nước mắt, đau đớn khôn cùng: “Ngài ấy là Ngọc Chân điện hạ, là vương huynh của công chúa, cữu cữu ruột của ngài đấy!”
Thẩm Giới ngước mắt, trên mặt kinh ngạc không thôi, cả người như bị sét đánh, suýt nữa ngã xuống từ trên ngựa. Nam tử kia chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Giới, trong mắt ông ta không phải là địch ý đối chọi gay gắt, mà là một loại đau thương khó có thể miêu tả thành lời.
“Lúc ngươi mới sinh ra, ta và phụ vương còn từng bế ngươi, không ngờ hai mươi năm trôi qua, ngươi đã lớn đến vậy rồi.”
Hai mắt Thẩm Giới như nứt ra, đồng tử xinh đẹp thấm đẫm nước mắt, hai tay không kiềm được mà run rẩy, bên tai quanh quẩn lời phụ hoàng dạy bảo và gạt bỏ với hắn nhiều năm qua, hình như hắn đã quên mất trên người mình còn chảy xuôi dòng máu dị tộc.
“Động thủ đi.” Ngọc Chân thấy sắc mặt Thẩm Giới do dự, chuôi Thanh Loan trong tay lại chưa hạ xuống, trong lòng ông ta đã hiểu rõ, ông ta che lão quốc sư ở phía sau mình, dùng bờ ngực rắn chắc kề sát mũi kiếm.
Thẩm Giới im lặng hồi lâu, buồn bã mấp máy môi. Tiếng “cữu cữu” kia tựa như một ngụm máu đỏ tươi trong cổ hắn, khiến ngực hắn nghẹn lại, gần như không thở nổi.
Hắn từ từ rút Thanh Loan về, lệnh Hắc Ưng lui binh, bất luận kẻ nào cũng không được tổn thương quân dân Chiếu Ảnh.
“Vương gia!” Hắc Ưng tuyệt vọng hét lên tựa như sói hoang cô độc, âm thanh gần như tan vỡ, mệnh lệnh này có lẽ sẽ đưa tới họa sát thân cho Thẩm Giới.
“Ai dám trái lệnh, giết.” Thẩm Giới xoay ngựa quay về doanh trại, dưới ánh chiều tà dáng người cao lớn in bóng lên hoang mạc, sương mờ lượn lờ bay lên, ca dao dân gian Chiếu Ảnh quanh quẩn non sông này, chiêu hồn dẫn đường cho những vong linh đã chết, âm thanh vô cùng thê lương, tiêu điều.
Trong thành Trường An, Hoàng đế nhận được tin mật, biết được Thẩm Giới thả Ngọc Chân đi thì giận không chịu nổi.
Thanh Nguyên từ từ đi vào trong điện Kim Loan, vuốt râu nói: “Không phải tộc ta, tất có dị tâm.”
Hoàng đế đang nguy kịch, thần trí không được tỉnh táo cho lắm, ông triệu Thanh Nguyên tiến cung, tu luyện Kim Đan để trường sinh bất lão.
“Chẳng lẽ bệ hạ thực sự muốn thấy cảnh trăm năm sau, tiểu Vương gia trả lại một nửa giang sơn Đại Lâm cho Chiếu Ảnh sao?” Thanh Nguyên biết rõ điều Hoàng đế kiêng kỵ, từ từ mưu tính, quả nhiên thấy được sắc mặt của người ngồi trên long ỷ kia xanh mét, có lẽ chỉ còn đang do dự, ngài tiếp tục nói: “Theo lão tăng biết, Vương phi giả vẫn còn sống tốt trong Vương phủ, bình yên vô sự.”
“Toàn nói bậy!” Hoàng đế chịu đựng cơn giận: “Rõ ràng nó đã đem thi thể nữ tặc kia…” Lời còn chưa dứt, bản thân ông cũng đã nhận ra được, giận đến bật cười: “Được, được lắm Thẩm Giới…”
“Bệ hạ, nàng ta là họa quốc.” Thanh Nguyên cao thâm khó đoán, trước mắt âm trầm, làm ra một khuôn mặt âu sầu vì nước vì dân.
“Lão Thất là đứa trẻ xuất sắc nhất trong lũ con của ta, từ nhỏ đã mất mẹ, trẫm thực sự không đành lòng…” Hoàng đế tuổi già sức yếu, bỗng nhiên nhận ra tất cả mọi chuyện đều là tai họa do chính mình gieo vào hơn hai mươi năm trước: “Chuyện Vương phi thật giả, chính nó cũng hay biết gì, chịu tổn hại không nhỏ, nếu trẫm để nó giết người bên nó sớm chiều, thực sự có chút tàn nhẫn.”
“Không bằng giao quyền lựa chọn cho Vương gia.” Thanh Nguyên thấy Hoàng đế do đự, bèn đơn giản nói: “Bệ hạ cho Vương gia cơ hội lựa chọn, chỉ cần xem tiểu vương gia có biết quý trọng hay không thôi.”
Hoàng đế trầm tư hồi lâu, mới gật đầu, nói: “Trẫm không phải đang ép nó, mà là đang lót đường cho nó.”
Thanh Nguyên vỗ tay phụ họa: “Bệ hạ thánh minh.”
Đến đêm, Thẩm Giới nhận được bức thư do Hoàng đế tự tay viết, trong thư lên án mạnh mẽ việc hắn thả Ngọc Chân, còn giấu trời vượt biển cứu yêu nữ tội ác tày trời kia. Hiện giờ ngự lâm quân đã bao vây mọi nơi trong Vương phủ, nếu Thẩm Giới không đưa được đầu Ngọc Chân về, chắc chắn trong vòng ba ngày Quan Linh sẽ chết bất đắc kỳ tử trong Vương phủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]