Kinh đô nước Chiếu Ảnh nằm ở phía Nam thành Tây Cương, nơi này từng nổi tiếng bốn phương vì có tuyến đường thủy thông suốt các hướng, dòng nước xanh biếc quanh co uốn khúc, các ngôi nhà đỏ san sát. Đây cũng là tòa thành kiên cố, sầm uất khiến mọi người đều say mê.
Hồi nhỏ Quan Linh từng đọc qua rất nhiều thơ ca miêu tả sự dịu dàng và tài năng của nữ tử nước Chiếu Ảnh. Nàng cũng từng rất hướng đến quốc gia láng giềng đã bị hủy diệt này.
Mà khi nàng bước ra khỏi các cuốn sách, thật sự đặt chân lên quốc gia này mới phát hiện nơi đây chỉ còn lại sự đổ nát hoang vu. Nàng dán một bộ râu quai nón giả, đội mũ ngà voi và mặc trên người một bộ y phục da hổ trắng. Nhìn nàng bôi đen khuôn mặt, dán râu giả, trên chân đi một đôi guốc gỗ dày cộp trông thật cao ráo và giàu có nên có thể dễ dàng lẫn vào một đội thương nhân nhỏ.
Đám người mênh mông cuồn cuộn ngồi thuyền xuôi về phía Nam, họ đi mấy chục ngày mới đến biên giới nước Chiếu Ảnh. Quan Linh đưa cho họ một ít bạc, hẹn nhau mười ngày sau gặp nhau ở đây rồi mọi người giải tán. Các thương nhân còn lại kết bạn lên núi hái thuốc, còn nàng thì can đảm đi một mình về phía Hoàng lăng trộm ngọc.
Trong mắt người khác, Hoàng lăng nước Chiếu Ảnh là nơi ở của thần tiên, không phải nơi mà người bình thường có thể đến được. Hoàng đế Đại Lâm không muốn công chúa Ngọc Xu bị quấy rầy nên đã tuyên bố với mọi người Hoàng lăng đã sụp đổ trong một trận mưa to hơn mười năm trước. Vàng bạc châu báu bên trong Hoàng lăng cũng bị quan binh Đại Lâm cướp sạch. Sau đó ông còn ra lệnh cho thợ thủ công xây một mê cung lớn bằng cát sau những ngọn núi non liên tiếp để ngăn cản đám trộm mộ bên ngoài Thiên Sơn.
Vậy nên đến cả Hoàng đế cũng không biết khung cảnh trong Hoàng lăng thế nào huống chi là người đời.
Quan Linh cầm tấm bản đồ bên trong Hoàng lăng lên xem, vừa cẩn thận đi qua rừng rậm từng chút một, tấm bản đồ này là hôm ấy nàng lấy trộm trong Vương phủ. Trên đường đi nàng dẫm phải khá nhiều vật kỳ lạ, nàng cúi xuống nhìn mới biết đó là nước bùn, xương trắng và đầu lâu. Từng trận cát vàng gào thét tối tăm mờ mịt khiến nàng sợ hãi không dám đi tiếp về phía trước.
Nàng tuyệt đối không đoán trước được có một ngày tiểu thư cành vàng lá ngọc sống trong khuê phòng như nàng sẽ đến một nơi hoang vắng, cỏ dại mọc um tùm thế này.
Nàng cảm giác như mình lại biến thành cô hồn không nơi nương tựa, cả ngày chỉ vật vờ trong rừng núi hoang vu.
Nàng nhớ lại kinh nghiệm khi trở thành lệ quỷ lúc trước, sau đó nhớ đến người hóa thành một vũng máu ở địa phủ thì trong lòng đau xót, nàng không còn thấy sợ hãi nữa.
Quan Linh đi dọc theo mật đạo trên bản đồ, xông thẳng vào cung điện trong lòng đất. Nàng tránh thoát từng cơ quan trong lăng mộ dựa vào tấm bản đồ, thỉnh thoảng còn bắt được mấy con thỏ rừng cho chúng đi trước thăm dò. Sau đó nàng nhanh chóng vào được tẩm cung nơi mà công chúa Ngọc Xu đang say giấc trong Hoàng lăng.
Bốn bức tường xung quanh được chạm khắc từ bạch ngọc khảm thêm những viên minh châu xanh biếc. Không cần đốt đèn nàng cũng có thể thấy rõ mọi thứ dưới chân.
Quan Linh đưa mắt nhìn xung quanh, lăng mộ công chúa Ngọc Xu không hề giống sự miêu tả về Hoàng lăng mà nàng đã xem trong những cuốn sách nổi tiếng. Ở đây không có tượng đất sét điêu khắc thành hình các binh lính, cũng không có bức tranh đáng sợ nào cả. Chỉ có một chiếc ao được vây quanh bởi tiên thảo, xung quanh cực kỳ yên tĩnh giống như hang động ẩn cư của những người thần bí vậy.
Chẳng qua là nhiệt độ ở trong này hơi thấp. Nàng quấn chặt y phục rồi vẫn cảm nhận được khí lạnh thổi vào người.
Rốt cuộc ngọc Kỳ Linh ở chỗ nào nhỉ?
Quan Linh lại mở bản đồ ra, nàng dựa vào ánh sáng mờ nhạt của dạ minh châu để phân biệt. Tấm bản đồ này là do họa sĩ nước Chiếu Ảnh vẽ ra rồi bí mật đưa cho Thẩm Giới bảo vệ trong Vương phủ. Lẽ ra tấm bản đồ này sẽ không bao giờ xuất hiện trên đời, tiếc là trộm trong nhà khó đề phòng. Kiếp trước nàng đã hiểu rõ từng ngóc ngách trong Vương phủ nên muốn tìm được tấm bản đồ này không tốn quá nhiều công sức.
Nàng từ từ đi theo hướng bản đồ chỉ đến trước một cánh cửa đá, nhấc tay lên đẩy cửa ra một khoảng cách. Mười ngón tay Quan Linh lạnh buốt không còn cảm giác, nàng rút tay về, đặt ngón tay bên môi hà hơi.
Cánh cửa kia tự động mở ra, trong phòng chứa đầy vàng bạc châu báu, ánh sáng rực rỡ chói mắt của chúng đâm vào làm mắt làm nàng suýt thì bị thương.
Nhìn núi vàng núi bạc khó gặp này, Quan Linh hơi mất hồn. Suýt nữa thì nàng quên mất mục đích của chuyến đi này.
Không có xương trắng âm u, xác chết thối rữa dữ tợn, lại càng không có những loại côn trùng đáng sợ hay xác ướp có thể di chuyển. Xem ra ông trời vẫn rất khoan dung với nàng.
Nàng đi qua đống vàng bạc châu báu tiến về phía trước, cuối cùng cũng thấy một cỗ quan tài thủy tinh lạnh băng màu xanh thẳm. Xung quanh quan tài rất lạnh, chỉ sợ nàng chưa kịp tìm ngọc Kỳ Linh đã chết rét trong Hoàng lăng này mất rồi.
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
Quan Linh đi về phía trước, nàng thấy một vị mỹ nhân mặc áo gấm nhắm mắt nằm trong quan tài.
Người kia có khuôn mặt có một không hai, làn da trắng. Chẳng qua khuôn mặt nàng ấy tái nhợt không có chút máu nào cả, còn lại thì không khác gì người bình thường cả.
Quan Linh lắc lắc đầu, nàng nhìn xuyên qua quan tài thủy tinh thấy khuôn mặt kia có mấy phần giống Thẩm Giới. Nàng biết, đây chính là linh cữu của công chúa Ngọc Xu.
Nàng sợ hãi làm đại lễ, quỳ xuống dập đầu ba cái, vái lạy chín lần trước quan tài.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, phía dưới giường đá có một miếng ngọc bội đang tỏa ra ánh sáng le lói.
Dường như tất cả người bị nàng lãng quên ở kiếp trước, đang đứng trong địa phủ vẫy tay với nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]