Quan Linh dựa vào cánh tay của Thẩm Giới, ngủ ở trong tẩm điện mà nàng đã sống nửa đời ở đó. Ở bên trong điện đốt kim mộc đàn hương, trầm buồn, từ từ lượn lờ, có tác dụng tĩnh tâm an thần. Nàng nhắm mắt lại, lấy chăn gấm che nửa khuôn mặt, trong hơi thở tràn ngập mùi hương dễ ngửi ở trên người hắn.
Khóe môi hắn cong lên một nụ cười điềm tĩnh, nàng xoay người lại, vòng hai cánh tay mềm mại như dây leo vươn ra phía eo, muốn ôm Thẩm Giới chặt hơn.
Nhưng bên cạnh nàng đột nhiên trống rỗng, trên chiếc giường lớn này dường như chỉ còn lại một mình nàng.
Đôi mắt khép hờ của Quan Linh chậm rãi mở ra, không ngoài dự kiến ánh sáng chói lòa khiến mặt nàng đau nhức. Nàng không nghe thấy tiếng gió tuyết thổi bên ngoài cửa sổ, ở trong điện hết sức u ám yên tĩnh, chỉ còn lại một ngọn đèn leo lét ở góc tường, lúc sáng lúc tối.
Chẳng lẽ nàng vừa nhắm mắt lập tức ngủ thẳng đến nửa đêm sao?
Quan Linh còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, thì có một giọng nói già nua thô ráp khàn khàn nhưng rất khỏe mạnh truyền tới:”Tại sao Vương gia lại rảnh rỗi đến đây vậy?”
Trái tim nàng run lên, bị giọng nói kia dọa cho đổ mồ hôi lạnh, kia rõ ràng là ma ma dạy nghi lễ ở trong cung Thái Hậu. Bởi vì nàng quá chanh chua ngang ngược, khiến Hoàng đế không vui, nên đã cử vị ma ma kia tới Vương phủ để dạy dỗ cách ứng xử và nói năng cho nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tay-trang-sau-khi-song-lai/3428475/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.