Xe ngựa di chuyển không nhanh không chậm, Quan Linh nhấc rèm châu lên, nhìn phố xá náo nhiệt, phong cảnh phồn hoa, nàng buông rèm, quay đầu lại hỏi Thẩm Giới: “Chàng định đưa ta đi đâu?”
“Cẩm Y Phường.” Ánh mắt Thẩm Giới lướt qua lớp vải mỏng manh trên người nàng, nếu không có đóa mẫu đơn bằng tơ vàng thêu trước ngực che khuất tầm mắt, cảnh xuân no đủ tròn trịa của nàng đã sớm bị hắn nhìn hết. Thẩm Giới khụ khụ cười gượng hai tiếng, giọng nói rất mất tự nhiên: “Cũng không thể để nàng ăn mặc thế này về phủ Tướng quân.”
Quan Linh cúi đầu nhìn theo ánh mắt hắn, đập vào mắt nàng là thân thể trắng như tuyết như ẩn như hiện, hai cánh tay ngọc ngà càng không có lấy một mảnh vải che đậy, bộ xiêm y này, có mặc cũng như không. Vừa rồi nàng khóc quá thảm thiết, xiêm y cũng rơi rụng, váy sam vốn đã mỏng manh lại bị nước mắt làm ướt, vải dệt bọc quanh eo nàng càng thêm xuyên thấu, vô cùng mỹ diễm.
Quan Linh khoanh tay ở trước ngực, ngẩng đầu, nàng nhìn thấy khóe môi đang cười của hắn, Thẩm Giới rất là phong lưu mà ngắm nàng. Hai má nàng đỏ ửng lên, thẹn thùng không thôi, Quan Linh vội vàng nâng cánh tay lên, lòng bàn tay nàng che trên mắt Thẩm Giới, biểu tình hung dữ, rất là bá đạo mà nói: “Chàng không được nhìn!”
“Không nhìn thì không nhìn, dù sao bổn vương đã nhìn rất nhiều lần.” Thẩm Giới cười nói, hắn môi hồng răng trắng, vô cùng động lòng người. Bàn tay nàng mềm ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tay-trang-sau-khi-song-lai/3428471/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.