Khi Thẩm Giới đến Kim Loan Điện, Hoàng đế đang xử lý một đống tấu chương, nhìn thấy Thẩm Giới đến ông lập tức ra lệnh cho cung nhân lấy công văn của Binh Bộ ra, để hắn ở một bên giúp đỡ xử lý tấu chương.
Hiếm khi có được thời gian yên tĩnh, cả buổi chiều yên bình không có chuyện gì xảy ra, Thẩm Giới không dám nhiều lời, toàn tâm toàn ý lo việc phức tạp trong quân vụ.
Hoàng đế ngước mắt liếc nhìn nhi tử tuấn tú hơn người từ nhỏ của bản thân, trong lòng có chút đắc ý, thậm chí còn đắc ý nghĩ nếu lấy mỹ nhân kế gì đó đến nhiễu loạn tâm trí hắn, thì khi nhìn thấy đứa con út vàng ngọc này của hắn, sợ là mỹ nhân cũng đã tự làm rối loạn trận tuyến trước rồi.
Công chúa Ngọc Xu là người đẹp nhất ở trên đời này, hơn nữa Thẩm Giới lại còn là đứa con duy nhất mà nàng ấy để lại cho ông, vì vậy hắn đương nhiên cũng là hoàng tử cao quý có một không hai trên đời này.
Lão Hoàng đế nghĩ đến giai nhân đã mất của mình, trong lòng ông cảm thán việc công chúa mất sớm là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời thiết huyết vô tình của ông, tiếp theo là việc của con trai cả Thẩm Quyết.
Nghĩ đến công chúa, yêu ai yêu cả đường đi, khi đối xử với Thẩm Giới gương mặt ông cũng hiền từ hơn, quan tâm hỏi: “Lần này hộ tống Ninh Gia trở về Trường An, tình cảm giữa hai ngươi có tăng lên hay không?”
Thẩm Giới mở tấu chương ra, quỳ trên mặt đất thành thật trả lời: “Nhi tử cầu xin phụ hoàng từ hôn.”
“Sao lại thế?” Sắc mặt Hoàng đế vẫn như cũ, trên mặt mang theo nụ cười từ ái và bao dung: “Ngươi có phải đã có người mình thích rồi hay không?”
Trong lòng Thẩm Giới lo sợ không yên, ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc mặt Hoàng đế một cái, lo lắng trong lòng cũng hơi hơi buông lỏng, cung kính trả lời: "Không có, chỉ là nhi thần cảm thấy bản thân vẫn còn nhỏ tuổi, chưa đến lúc bàn đến chuyện chung thân đại sự, trước mắt vẫn nên lấy quốc sự làm trọng."
"Ngươi có thể có giác ngộ như vậy, trong lòng trẫm thật sự rất vui mừng."
Hoàng đế thả lỏng sắc mặt nở nụ cười, từ trong tay áo lấy ra một lá thư, sắc mặt hơi trầm xuống, không giận tự uy nói: “Trẫm nhận được tin mật từ Tây Cương, trong tin nói, có một đoạn thời gian ngươi rất thân thiết với nữ nhi của Đại tướng quân Trấn Quốc.”
Nét mặt Thẩm Giới kinh ngạc, cơ thể cứng đờ. Hắn không hề nhận ra, phụ thân hắn đã an bài tai mắt trong phủ tướng quân cách xa ngàn dặm. Chỉ nghe hoàng đế không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Nếu ngươi có nữ tử mình thích, đợi sau khi khi cưới Ninh Gia, rồi lặng lẽ đưa vào vương phủ, làm cái trắc phi thị thiếp gì đó, trẫm cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng là nữ nhi của Quan Hằng thì tuyệt đối không được.”
“Nhi thần không hiểu, nếu xét về gia thế, nàng là nữ nhi tướng quân, là tôn nữ của Ninh Tôn, sao lại không xứng với nhi thần?” Thẩm Giới cúi thấp đầu xuống vẻ mặt cũng ngoan ngoãn hơn, nhưng trong giọng nói khó nén được phản kháng và cố chấp.
“Ngươi đặt Tư Đồ Phó thị nhất tộc ở đâu?” Hoàng đế hỏi ngược lại, trong giọng nói mang theo tia tức giận: “Quan hệ của thị tộc rắc rối phức tạp, không cẩn thận sẽ nuôi hổ gây họa, ngươi còn nhỏ tuổi, rất nhiều chuyện chỉ cái biết cái không.”
Suy nghĩ của Thẩm Kính quay lại mười bốn năm trước, khi đó Quan gia là võ tướng duy nhất, vinh quang rực rỡ, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí còn công cao hơn chủ, sớm đã trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt đế vương.
Đúng lúc này, Đại tướng quân Quan Hằng nghênh thú nữ nhi duy nhất của Ninh Tương Ninh Chân, hai họ liên hôn, khí thế bức người. Hoàng đế vì để chèn ép Quan gia, sai người giả trang thành đệ tử Quan gia, ở Trường An gây chuyện sinh sự, nháo ra mạng người, dùng để đẩy Quan thị bị biếm đến Tây Cương, cuối cùng cùng mới trấn áp được khí thế này.
Sau đó Ninh Chân chết bệnh, Quan Hằng không gượng dậy nổi, gia tộc khổng lồ đã từng phồn vinh thịnh vượng, cứ như vậy mà trở thành vật hi sinh cho cuộc chiến của triều đình. Tổ phụ của Quan Linh Quan lão tướng quân cả đời chinh chiến,cống hiến hết mình cho quân đội, cuối cùng lại rơi vào một cảnh xế chiều thê lương, kết cục là chôn thân nơi tha hương.
Dù thế nào Hoàng đế cũng không để nữ nhi Quan gia trở thành Vương phi, nếu không mưu lược ông bày nửa đời, không phải sẽ phí công sao.
“Rốt cuộc hiện tại ngươi đã hiểu, tại sao trẫm muốn ngươi cưới Ninh Gia chưa?” Hoàng đế nói ra một ẩn dụ rất không thích hợp: “Đó là một miếng thịt mỡ, ai cũng muốn ăn vào miệng.”
“Lúc trước phụ hoàng cưới mẫu phi của ta,cũng suy tính như này sao?” Thẩm Giới nghe mấy năm nay hoàng đế có thể chu toàn với tất cả các đại thế gia, các kiểu âm mưu quỷ kế, dùng mọi loại thủ đoạn, trong lòng càng lạnh hơn, như bị một chậu nước lạnh dội từ trên xuống dưới ướt hết cả người, lạnh lẽo thấu xương.
“Ngươi……” Hoàng đế rất tức giận, nhìn gương mặt có bảy phần giống công chúa Ngọc Xu kia, đột nhiên ngơ ngẩn, tựa như hồn phách của công chúa chuyển thế đến, chất vấn hắn tại sao năm đó lại tàn nhẫn độc ác như thế,bỏ qua tình cảm phu thê nửa đời.
“Nghịch tử, ngươi cút ra khỏi Kim Loan Điện cho trẫm.” Hoàng đế giận dữ, các cung nhân run rẩy quỳ đầy đất.
Thẩm Giới bước ra khỏi cửa cung, sắc trời u ám, ánh trăng sáng, cảm thấy không khí bên ngoài bức tường thành đặc biệt trong lành và dễ chịu.
Hắn ngẩng đầu nhìn kia lên trăng tròn, bỗng nhiên nhớ tới khuôn mặt tỏa sáng dưới ánh trăng của nàng, nỗi nhớ bị đè nén trong lòng lớn nhanh như cỏ dại.
Không biết vì sao, nghe xong chuyện xưa của Ngụy Vương, hắn đột nhiên cảm thấy thỏ chết hồ thương, nội tâm cô đơn thê lương, như thể đã từng tự mình trải nghiệm nó vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]