Quan Linh phất phất ống tay áo, nàng thực sự không quen với sự thân thiết của Ninh Gia, nàng ấy càng tự nhiên hào phóng, hiền lành dễ thân, nàng càng cảm thấy xấu hổ bản thân mình lòng dạ hẹp hòi ra vẻ ta đây. Dứt khoát không cần giả nhân giả nghĩa, nàng tức giận nói với nàng ấy: “Tỷ tỷ ở đây lo lắng cho ta sao? Ngoại tổ mẫu khóc cạn nước mắt vì tỷ, sầu đến tóc bạc trắng, tự dưng phải chịu nỗi khổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Cữu cữu cũng nghĩ rằng tỷ gặp bất trắc, cả ngày nản chí, mượn rượu giải sầu, ngay cả việc trên triều cũng trì hoãn mấy ngày khiến Hoàng thượng không bằng lòng. Vậy mà tỷ tỷ của ta lại tránh ở nơi xa cách ngàn dặm, tiêu diêu tự tại?”
“Chuyện này… chuyện này ta cũng không hề hay biết… Lúc ấy ta chỉ nghĩ, nếu bọn họ cố tình ép ta phải gả vào hoàng thất, chẳng thà ta chết đi còn hơn. Hiện tại nhớ lại, quả thật là ta đã quá mức tùy hứng, ta sẽ gửi thư trở về, nói với tổ mẫu ta vẫn luôn bình an.”
Ninh Gia nhất thời nghẹn lời, vị muội muội này từ nhỏ tính tình đã không tốt, hiện tại không biết đã bị trúng một đao ở đâu, gương mặt ốm yếu, thân thể như nhành liễu lay động trong gió. Vốn tưởng rằng mấy ngày không gặp sẽ có thể ngồi xuống hàn huyên vài câu, nhưng không nghĩ rằng lúc nói chuyện vẫn là trung khí mười phần, một bộ xù lông.
“Muội muội tốt, ta nghe nói muội mất tích ở Tây Cương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tay-trang-sau-khi-song-lai/3428455/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.