Chuông báo kết thúc giờ thi vang lên, Kiều Hội đặt cây bút trên tay xuống, xoa xoa cổ tay đang căng cứng. Nhân viên công tác nhanh chóng thu bài kiểm tra của cô lại, đến chỗ Đinh Chúc, người này bật cười: “Lão Đinh, anh mau dậy đi, kỳ thi kết thúc rồi.” Kiều Hội ngạc nhiên quay đầu mới phát hiện, Đinh Chúc ngồi phía sau cô say sưa ngủ. Sau khi bị nhân viên đánh thức, ông ấy mới thở dài một tiếng, mơ màng hỏi: “Xong rồi hả? Có thể nghỉ ngơi ăn trưa không?” ‹ Lão Đinh làm tôi cười sặc nước, rất giống lúc tôi đi học › ‹ Tôi xin khẳng định show này không có kịch bản, có chương trình nào có kịch bản lại hề thế này không? › ‹ Mỗi lần làm bài kiểm tra xong tôi cũng nghĩ đến việc được ăn cơm rồi › ‹ Đột nhiên tôi thấy Lão Đinh có chút đáng yêu › ‹ Lầu trên mới tới hả? Nếu xem mùa một cô sẽ thấy sự đáng yêu của họ đấy › Phó đạo diễn một lần nữa đứng lên bục giảng nói, “Mọi người có thể đi uống nước, đi vệ sinh và đợi một lúc nữa để ăn trưa. Bài làm của mọi người giáo viên bên tổ chương trình đang chấm, rất nhanh sẽ công bố cho mọi người biết thứ hạng.” Phó đạo diễn nói xong, Thang Mặc liền đứng dậy hoạt động cơ thể, Lão Đinh vẫn ngồi tại chỗ cầm bình giữ nhiệt chuẩn bị uống nước, sắc mặt Tô Tố nhìn qua không ổn lắm chỉ có tiền bối Lâm Mẫn Mẫn chủ động nói chuyện với cô, “Tiểu Kiều có muốn đi vệ sinh không?” Kiều Hội nhận ra thiện ý của cô ấy, gật đầu đáp, “Vâng ạ.” Nhưng trước khi đi vệ sinh, cô còn muốn làm muốn làm một chuyện. Đầu cô hơi nghiêng, lén lút nhìn trộm Từ Diệc Dương đang làm gì. Cô sử dụng hết kỹ năng diễn xuất mình học được, giả bộ vô tình nhìn về phía anh. Mắt cô vừa đảo qua lập tức đụng phải ánh mắt anh, Từ Diệc Dương nhìn cô dịu dàng nở nụ cười. Trái tim Kiều Hội lại bắt đầu đập loạn nhịp, rõ ràng muốn nhìn trộm anh vậy mà bị bắt ngay tại trận. Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, Lâm Mẫn Mẫn nói với cô, “Con gái nhà cô lớn hơn cháu vài tuổi, năm nay đã học cao nhị.” Kiều Hội giật mình, thảo nào tiền bối Lâm đối với cô thân thiện như vậy. Có lẽ khi cô ấy nhìn thấy cô sẽ cảm thấy như đang nhìn con gái mình. Ánh mắt Kiều Hội cong lên, khóe môi thường trực nụ cười, “Con gái của tiền bối chắc hẳn rất đáng yêu.” “Quả thật rất đáng yêu nhưng đôi lúc con bé cực kỳ bướng bỉnh. Con bé đang ở trong thời kỳ phản nghịch nên nhiều lúc nhìn con bé thôi cô đã thấy đau đầu.” Tuy miệng nói đau đầu nhưng cô nhìn ra được tiền bối Lâm rất yêu thương con gái mình, mỗi khi nhắc đến con gái mắt cô ấy lại sáng lên. Khi hai người trở lại phòng học, bài thi đã được chấm xong. Lão Đinh chầm chậm thưởng thức trà nóng, quay sang nhìn Tô Tố hỏi thăm, “Tiểu Tô làm bài thi có tốt không?” Tô Tố thở dài, “Cũng tạm ổn ạ.” Đợi mọi người ngồi đúng vào vị trí, nhân viên chương trình mới bắt đầu công bố điểm số. Giống như bình thường, để người xem cảm thấy hồi hộp tổ chương trình công bố từ thứ hạng thấp đến cao. “Xếp thứ sáu với 15 điểm chính là Đinh Chúc.” ‹ Hiện thực luôn đau lòng, nghệ thuật gia tài năng nhưng đối với việc học cũng giống chúng ta thôi. Chương trình chân thật quá rồi. › ‹ Lão Đinh so với mùa một có tiến bộ rồi. Mùa một lão Đinh chỉ được trứng ngỗng thôi › ‹ Ít ra không dính trứng ngỗng, ngày trước đi học tôi bị không điểm rất nhiều › “Đứng thứ năm là Tô Tố, 36 điểm.”
‹ Tôi không nhịn được cười › ‹ Show thực tế phũ phàng lắm, hóa ra ảnh hậu cũng là học tra › “Đứng thứ tư là Lâm Mẫn Mẫn, 78 điểm.” ‹ Đợt trước trong một bài phỏng vấn Lâm Mẫn Mẫn đã chia sẻ sau khi mùa một kết thúc cô ấy đã bảo con gái dạy mình học bài đó › “Đứng thứ ba là Thang Mặc, 188 điểm.” Màn hình tràn đầy dấu hỏi chấm, người xem ai cũng bất ngờ với kết quả này. ‹ Không thể tin được, mùa một đạo diễn Thang xếp hạng 1 đấy › ‹ Như một trò đùa, sao sự tình lại tiến triển thế này rồi? › “Mọi người nghĩ hạng hai là ai đây?” Nhân viên chương trình mỉm cười nhìn bọn họ, “Tôi không để mọi người đoán mò nữa, người xếp thứ hai là Từ Diệc Dương với số điểm 190.” ‹ Anh trai Từ, em yêu anh › ‹ Ngày hôm nay yêu anh trai hơn ngày hôm qua, trong lòng tôi anh trai Từ là giỏi nhất › ‹ Ảnh đế Từ đứng thứ hai thôi, vậy hạng nhất là người mới rồi › “Đứng thứ nhất là Kiều Hội, 197 điểm. Xin chúc mừng em gái nhỏ của chương trình chúng ta.” ‹ Không ngờ chị gái nhỏ là học bá › ‹ Cô ấy giỏi thật đấy, ngày xưa đi học tôi chẳng bao giờ được điểm cao như thế › ‹ Thiếu 3 điểm nữa là đạt điểm tối đa rồi đó quý vị, Kiều Hội quá giỏi › “Tổ chương trình sẽ thỏa mãn bất cứ mong ước gì của em. Kể cả em muốn tùy tiện ra vào ký túc xá nam nhé.” Gợi ý mong muốn này, nhân viên chương trình chỉ đang đùa cô một chút thôi. Kiều Hội không nghĩ mình đạt được hạng nhất, điểm số này cô cũng dựa vào một phần may mắn. Trong lòng cô đã nghĩ ra ước muốn, chẳng qua … “Tôi có thể nói riêng với tổ chương trình được không?” Nhân viên chương trình hơi bất ngờ, qua ba giây, người này mới trả lời: “Đương nhiên có thể.” Thứ hạng đã công bố, nhiệm vụ ngày hôm nay coi như xong. Thời gian tiếp theo nghệ sĩ sẽ được nghỉ ngơi dưỡng sức. Bắt đầu từ mai, họ sẽ phải dậy từ sáu giờ, thời gian sinh hoạt không khác gì học sinh cấp ba bình thường. Sau khi dùng bữa trưa xong xuôi, Lâm Mẫn Mẫn nhiệt tình đề nghị Kiều Hội, “Cháu có muốn đi lấy nước nóng với cô không? Rửa mặt, gội đầu đều phải dùng nước nóng nếu đến muộn sẽ không có nước nóng để lấy sẵn mà phải đợi người ta đun nước.” Kiều Hội ghi nhớ lời nói của tiền bối Lâm trong lòng, cô gật đầu: “Cháu sẽ đi luôn cùng cô.” Kiều Hội trở về phòng ngủ lấy hai phích nước ghi tên mình, rồi đợi Lâm Mẫn Mẫn để cùng nhau đi lấy nước.
Cô mới đứng trước tòa nhà ký túc xá nữ không bao lâu thì thấy Thang Mặc và Từ Diệc Dương đi đến. Cả Kiều Hội lẫn tiền bối Lâm đều bất ngờ, cô ấy chủ động hỏi: “Sao hai người lại đi đến ký túc xá nữ vậy?” Ký túc xá nam và nữ của Nhất Trung Bắc Thành cách nhau rất xa, rất khó để thấy nữ sinh hẹn nam sinh gặp mặt nhau ở ký túc xá. Thang Mặc liếc nhìn Từ Diệc Dương, hừ mạnh một tiếng bộ dạng không muốn nói chuyện. Từ Diệc Dương không giống anh ta, nét mặt anh ôn hòa, tác phong nhanh nhẹn: “Chúng tôi đến giúp tiền bối lấy nước nóng.” Lâm Mẫn Mẫn nghe vậy hai mắt bất ngờ mở to, đây không phải lần đầu cô ấy tham gia chương trình. Ở mùa một, tính cách Thang Mặc hơi khó để thân thiết nên cậu ta chưa bao giờ giúp ai lấy nước. Nghĩ kỹ lại, Lâm Mẫn Mẫn liền hiểu ý tưởng này do Từ Diệc Dương đề xuất. “Làm phiền hai người rồi.” Thang Mặc cầm lấy phích nước từ tay Lâm Mẫn Mẫn, còn Từ Diệc Dương chủ động cầm lấy phích nước của Kiều Hội. Kiều Hội muốn nói chuyện với anh nhưng phía sau là camera, bên cạnh lại là Lâm Mẫn Mẫn và Thang Mặc nên không thể mở lời. Hiện tại, học sinh còn chưa tan học, trong ký túc xá không có ai nên Từ Diệc Dương và Thang Mặc sau khi lấy nước xong đem đến tận phòng cho bọn cô. Kiều Hội đi phía sau anh, đợi tới khi anh đặt phích nước xuống cô vội vàng nói lời cảm ơn. Trước mặt mọi người, anh và cô chỉ là tiền bối và hậu bối không có một chút thân thiết nào. Từ Diệc Dương ‘ừ’ một tiếng, tiếp đó anh cầm lấy ba phích nước còn lại trong phòng định mang đi lấy. Kiều Hội thấy thế hấp tấp nói, “Đó không phải phích nước của em, là của bạn cùng phòng.” “Anh biết, anh giúp em lấy nước cho bạn cùng phòng.” Kiều Hội mím môi, trong lòng thấy không vui lắm, cô không muốn Từ Diệc Dương phải chịu cực khổ. Nơi lấy nước rất xa, đi đi về về mất nhiều công sức và thời gian. Mấy cô bé kia có thể tự lấy nước mà. Từ Diệc Dương nhìn biểu cảm gương mặt cô đoán được cô nghĩ gì. Anh ho nhẹ, lên tiếng giải thích: “Em phải ở đây hai mươi ngày, đương nhiên phải tạo quan hệ tốt với bạn cùng phòng đúng không nào?” Từ Diệc Dương hơi cúi người, thì thầm vào tai cô: “Có một số nữ sinh cấp ba tính tình không tốt lắm, anh sợ em sẽ phải chịu thiệt.” Hơi thở anh quẩn quanh bên tai khiến cô cảm thấy hơi nhột, trong lòng cũng nhộn nhạo vài phần. Sợ cô chịu thiệt nên anh giúp cô lấy nước tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng. Mặc dù môi vẫn mím, nhưng trong lòng cô có một dòng cảm xúc khó nói thành lời. Mấy cô bé kia chỉ là học sinh cấp ba, cô không lo lắng bản thân sẽ không hòa nhập được với họ. Nhưng Từ Diệc Dương lại coi cô là một đứa trẻ mà lo lắng. Anh cẩn thận đến mức sợ cô không hòa nhập được với bạn cùng phòng. Nửa tiếng sau, tám phích nước nóng trong phòng cô đã đầy. Bởi vì có camera nên xong xuôi công việc Từ Diệc Dương cùng Thang Mặc rời đi ngay. Ra khỏi ký túc xá nữ, Thang Mặc không cam tâm nhìn Từ Diệc Dương. Rõ ràng anh ta quen biết với Từ Diệc Dương nhiều năm, hiểu rõ ràng về đối phương, tính cách bọn họ khá giống nhau vậy mà Từ Diệc Dương lần này hành động khắc hẳn ngày thường. Từ Diệc Dương không thèm để ý đến ánh mắt chán ghét của Thang Mặc, anh mở điện thoại ra gửi tin nhắn wechat cho Kiều Hội, “Tối nay có muốn bí mật gặp anh không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]