Sau khi ngồi bên cạnh Từ Diệc Dương trái tim thấp thỏm của Kiều Hội ổn định hơn nhiều. Mặc dù cô không biết hồi trung học anh đã xảy ra chuyện gì nhưng mà bây giờ cô là vợ anh, sớm muộn gì cũng sẽ biết hết. Bởi vậy cô không cần phải gấp gáp tìm hiểu. Trứng phục sinh do ekip chương trình chuẩn bị đã mở được hơn một nửa. Lúc này, bức ảnh hiển thị trên màn chiếu là hình dáng của Lâm Mẫn Mẫn khi còn trẻ. Trong ảnh chụp, cô ấy tô son đỏ rực trông cực kỳ rạng rỡ và phóng khoáng. Nhìn bức ảnh cũng có thể đoán được cô ấy chụp khi tham gia một cuộc thi khiêu vũ bởi vì trên người Lâm Mẫn Mẫn vẫn đang mặc đồ biểu diễn. Đây không phải bức ảnh chụp riêng mà là ảnh nhóm, trong ảnh có cả nam và nữ, nhìn sơ qua tầm khoảng mười mấy người. Trên mặt mỗi người đều tràn đầy tự tin, mỉm cười tươi tắn, tạo dáng “Yeah!” trước ống kính. Người dẫn chương trình giới thiệu, “Bức ảnh này được chụp khá lâu rồi. Cô Lâm trong ảnh chắc là chưa đến mười tám tuổi đúng không nào?” Lâm Mẫn Mẫn cầm microphone, nhìn chằm chằm vào chính mình trong ảnh như thể đang hồi tưởng về quá khứ, “Ừ, đúng vậy.” Người dẫn chương trình cố ý hỏi, “Khi nhìn thấy bức ảnh này, cô có muốn nói gì không?” Lâm Mẫn Mẫn không ngờ sẽ được xem lại ảnh của bản thân đây, thậm chí còn được nhìn thấy nhiều người quen cũ. Cô ấy thở dài xúc động, “Tôi không ngờ có thể thấy ảnh quá khứ của chính mình ngay trong chương trình, nói thế nào nhỉ? Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Tôi và những người trong ảnh đã mất liên lạc nhiều năm. Nhiều người trong số họ không tiếp tục trở thành vũ công nữa, sau khi tốt nghiệp đã chuyển sang làm ngành nghề khác. Chỉ còn một mình tôi kiên trì, thỏa sức sáng tạo trong bộ môn nghệ thuật này.” Người dẫn chương trình nói thêm, “Có thể làm việc mình thích, đó là thứ hạnh phúc nhất, nhưng cũng là thứ khó nhất.” “Đúng vậy. Sau gần ba mươi năm, quay đầu lại nhìn bản thân trong quá khứ quả thật tôi rất xúc động. Khoảng thời gian ngày xưa giống như những thước phim lướt qua trước mắt tôi, mọi thứ tưởng chừng như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Thời gian trôi quá nhanh, chưa kịp cảm nhận hết thì đã biến mất. Bởi vậy chúng ta phải trân trọng hiện tại, trân trọng từng giây từng phút.” Người dẫn chương trình giơ ngón tay cái với Lâm Mẫn Mẫn, “Lời phát biểu vừa rồi của cô Lâm rất tuyệt! Đúng vậy, chúng ta phải trân trọng hiện tại, đặc biệt là các bạn học sinh trung học. Có thể bây giờ mọi người cảm thấy học tập rất mệt, rất vất vả nhưng tôi tin chắc rằng sau khi tốt nghiệp, mọi người sẽ cảm thấy vô cùng nhớ về quãng thời gian này.” ‹ Nói đúng lắm! Mấy năm nữa đi làm rồi mới thấy học tập vất vả có gì mà vất vả? › ‹ Đi làm cũng có chỗ tốt của đi làm, tóm lại, đang ở độ tuổi nào thì nên làm tốt chuyện cần làm ở độ tuổi đó › ‹ Trung học là giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời, tình cảm lúc đó thuần túy trong sáng. Về sau ra ngoài xã hội, sẽ khó tìm được › “Như vậy, trong số sáu vị khách mời, đã có năm người trong số họ đã được cho xem lại ảnh khi họ còn trẻ, bây giờ chỉ có bạn học Kiều Hội là không có ảnh chụp nào.” ‹ Ha ha ha ha, các khách mời khác cách năm 18 tuổi ít nhất cũng phải mười mấy năm, Kiều Hội năm nay mới 21 tuổi, không tính tuổi mụ thì mới 19. Chẳng nhẽ ekip chương trình định để cô ấy nhớ lại chính mình của một năm trước à? › ‹ Cười chết! › ‹ Chắc là sẽ có ít điểm khác nhau, bởi vì Kiều Hội bây giờ còn trẻ mà › ‹ Người khác hoài niệm về hồi trẻ, nhưng cô ấy thì không cần đâu, vì cô ấy vẫn còn trẻ mà › Kiều Hội tò mò không biết tổ chương trình sẽ chọn bức ảnh nào của cô? Kiều Hội của hiện tại so với Kiều Hội ở hồi trung học hình như chẳng khác gì mấy. Lòng hiếu kỳ vừa nổi lên, tổ chương trình đã nhanh chóng cho Kiều Hội câu trả lời. Ảnh chụp của Lâm Mẫn Mẫn biến mất, giây tiếp theo, xuất hiện tấm ảnh của cô khi còn học cao trung. Bức ảnh này rõ ràng bị chụp lén nhưng góc chụp khá gần. Không rõ người chụp ảnh là ai, bởi vì chính Kiều Hội cũng không biết mình bị chụp lén. Khung cảnh bức ảnh là một công viên giải trí nào đó, có thể là lúc đi công viên giải trí với tập thể lớp đã bị người ta chụp lén. Kiều Hội buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo thun trắng phối cùng váy ngắn, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn. Trên tay cô cầm một cây kem ốc quế vị sữa bò, cái miệng nhỏ khẽ cắn một miếng. Có thể là do ăn đồ ngọt thì tâm tình sẽ tốt hơn, đôi mắt cô cong lên, khóe miệng dính một ít sữa, nhìn vừa ngọt ngào vừa đáng yêu. ‹ Học bá nhìn ngoan thật! › ‹ Woa, không hiểu sao tôi lại cảm thấy học bá cùng đạo diễn Thang hồi trẻ rất xứng đôi, hai người đều là kiểu người vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn ›
‹ Còn tôi thì cảm thấy học bá cùng với anh trai Từ hồi trẻ mới là xứng đôi, hai người hai tính cách khác nhau mà ở bên nhau thì sẽ có lợi gì? Không phải nói càng bổ sung tính cách cho nhau mới càng xứng đôi sao? Kiều Hội dễ thương lanh lợi, anh trai Từ lạnh lùng kiệm lời, quá hoàn hảo! › ‹ Tình yêu ngọt ngào của học bá dịu dàng xinh đẹp và học trưởng đẹp trai lạnh lùng › ‹ Trí tưởng tượng của lầu trên cũng được đó › ‹ Anh trai Từ thời niên thiếu rất lạnh lùng, nhưng anh trai Từ bây giờ lại rất là dịu dàng ôn nhu, mặc kệ là lúc nào anh ấy cũng đều tốt › ‹ Tôi cũng muốn ăn kem › Từ Diệc Dương từ lúc bắt đầu đến bây giờ không hề quan tâm, nhưng mà hiện tại anh lại cho phần quay này cũng không tệ. Anh quay đầu, dịu dàng nhìn Kiều Hội, ánh mắt như có ánh sáng đang chuyển động, “Trước đây em ngoan như vậy à?” Lời này ý như nói cô bây giờ không ngoan như trước nữa. Kiều Hội làm ra vẻ mặt đáng sợ hỏi lại, “Còn bây giờ thì sao?” Từ Diệc Dương rũ mắt xuống, cười trầm thấp, rất muốn sờ sờ đầu cô, “Hiện tại cũng ngoan.” Người dẫn chương trình mỉm cười, “Mọi người có thể nhìn thấy bức ảnh này bị chụp lén.” Các bạn học sinh phía dưới đồng thanh, “Nhìn ra rồi.” Người xem livestream cũng điên cuồng gõ chữ, “Nhìn ra rồi.” Chỉ có thích, mới có thể chụp lén. Rung động thời niên thiếu, vừa nóng bỏng, vừa thuần túy. Người dẫn chương trình nhìn bức hình, giới thiệu: “Ekip chương trình của chúng ta phải thông qua rất nhiều người mới có thể lấy được bức ảnh này trong tay một bạn học nam học cùng với Kiều Hội lúc trước. Bạn học Kiều Hội, bạn có muốn biết ai là người đã chụp bức ảnh này không?” Microphone được đưa tới trong tay Kiều Hội, cô thành thật nói, “Không muốn.” Người dẫn chương trình: “…” Người xem livestream cười đến điên luôn. ‹ Nghệ sĩ này không biết nể mặt ai cả. Cười muốn sặc nước luôn › ‹ Ha ha ha, học bá là người thành thật, cô ấy nói không muốn thì chắc chắn không muốn › Người dẫn chương trình dừng lại mấy giây rồi mới hỏi, “Vì sao lại không muốn?” Kiều Hội nghiêng đầu, chớp chớp mắt, “Tại sao em lại phải muốn?” Ông xã vừa mới kết hôn chưa được bao lâu đang ngồi bên cạnh nhìn cô, còn người dẫn chương trình ở phía trên cứ bày ra dáng vẻ có muốn không. Đương nhiên cô phải chọn vế không muốn biết. Người dẫn chương trình không hề bỏ cuộc, “Thật ra, đêm nay bạn học Kiều Hội còn có thể gọi điện nói chuyện với bạn học nam kia. Đây cũng là yêu cầu của bạn học đó, cậu ấy muốn nói vài lời với bạn, bạn có muốn cùng cậu ấy gọi điện nói chuyện không?” Kiều Hội cảm thấy ánh mắt bên cạnh càng ngày càng nóng bỏng, người dẫn chương trình thật biết cách làm khó cô. Kiều Hội phải trả lời thế nào đây? Đương nhiên cô chỉ có thể ăn ngay nói thật, “Em không muốn.” ‹ Ha ha ha ha ha › ‹ Người dẫn chương trình hình như sắp phát điên rồi, sao hôm nay có nhiều thành viên không chịu phối hợp với anh ta như vậy!! › ‹ Tôi cảm thấy học bá làm thế cũng đúng, người dẫn chương trình nói vậy là ép cô ấy. Để chương trình thu hút sự chú ý của người xem ›
‹ Ban đầu họ muốn lừa người xem bằng phân đoạn lãng mạn đầy nước mắt, ai ngờ cuối cùng lại biến thành phân đoạn tấu hài › Bởi vì Kiều Hội hai lần nói không muốn, các thành viên khác cũng không chịu hùa theo người dẫn chương trình nên anh ta cũng hết cách. Anh ta xác nhận lại lần nữa, “Thật sự không muốn sao?” Ngữ điệu của Kiều Hội cựu kỳ nghiêm túc, “Em thật sự không muốn.” Vẻ mặt người dẫn chương trình đầy tiếc nuối nhưng Kiều Hội đã từ chối rồi, xem ra lần ghi hình này thiếu rất nhiều điểm nóng. Chàng trai kia được ekip chương trình động viên mãi mới có đủ dũng khí, vốn dĩ muốn nhờ lần này để tỏ tình với Kiều Hội. Bất ngờ mà ekip chương trình chuẩn bị cũng đến lúc kết thúc. Những bức hình của sáu thành viên khi còn trẻ từng tấm một được chiếu lên màn hình máy chiếu. Cho dù họ có bất ngờ hay không thì ít nhất tổ chương trình đã gửi đến họ một “bất ngờ”. “Vậy là hoạt động tối nay kết thúc tại đây. Cuộc sống vườn trường của mọi người chỉ còn lại ba ngày cuối cùng, có điều gì khi học cao trung muốn làm nhưng chưa thể làm được, có thể dùng ba ngày cuối cùng này để đi làm điều đó. Nếu có điều gì tiếc nuối và muốn bù đắp nó, hãy liên lạc với ekip chương trình, chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ mọi người hoàn thành tâm nguyện vẫn chưa thể làm được hồi trung học.” ‹ Các thành viên không có tiếc nuối, nhưng mà chúng tôi thì có › ‹ Đường Đường à, cậu bạn ngồi bàn trước hồi cao trung của tớ, nếu cậu cũng đang xem chương trình này, thì tớ muốn nói với cậu một câu mà năm năm trước tớ chưa nói được, tớ thích cậu › ‹ Người ta có câu, từ vườn trường cho đến váy cưới. Thật tiếc khi không thể cùng anh đi đến cuối cùng, A Kiệt, em chúc anh và bạn gái của anh mãi mãi hạnh phúc › ‹ Tôi có thích một cô bạn trong lớp, nhưng mà ngại quá chưa dám tỏ tình › ‹ ZZ, đồ tra nam[1] ! › [1] Tra nam: Chỉ những người đàn ông nhân phẩm có vấn đề, đểu cáng, cặn bã, không có chí tiến thủ hay than phiền trong công việc. Thích phiêu lưu tình ái, không nghiêm túc và vô trách nhiệm trong chuyện tình cảm, không chung thủy. Không có trách nhiệm với gia đình. ‹ Đột nhiên biến thành chỗ cho học sinh tiểu học tỏ tình à? Hay là chỗ cho mấy người chửi bậy vậy? › ‹ Không có ai tỏ tình tôi cả, thôi bái bai › Khi khán giả xem trực tiếp đang bận tỏ tình đến bạn này bạn kia thì các thành viên của chương trình đã đứng dậy chuẩn bị về phòng ngủ. Chương trình tạp kỹ chỉ còn ba ngày cuối cùng, ngày mai bọn họ có thể tự sắp xếp thời gian biểu của mình, không cần lên lớp nghe giảng nữa, chỉ cần thoải mái tận hưởng những năm tháng cao trung này. Kiều Hội vừa định cùng Lâm Mẫn Mẫn trở về phòng ngủ, lúc này điện thoại của cô bỗng dưng rung lên. Vừa mở ra đã thấy là tin nhắn của Từ Diệc Dương gửi đến, “Chờ anh ở tầng một.” Kiều Hội nhấp nhấp môi, ý của Từ Diệc Dương là muốn cùng về kí túc xá với cô à? Hay là muốn đi cùng cả cô và tiền bối Lâm Mẫn Mẫn? Sợ cô hiểu lầm, Từ Diệc Dương gửi thêm một câu, “Chỉ có em.” Kiều Hội cất điện thoại, quay người sang chỗ Lâm Mẫn Mẫn, “Cháu xin lỗi cô, cháu còn có chút việc.” Tâm tư Lâm Mẫn Mẫn khẽ dao động, vẻ mặt nhu hòa, trầm ngâm nói: “Nếu cháu có việc thì cứ đi đi, cô đi về một mình cũng được.” “Vâng ạ, sáng mai gặp lại cô.” “Sáng mai gặp lại.” Sau khi tạm biệt Lâm Mẫn Mẫn ở tầng một, Kiều Hội lặng lẽ tìm một chỗ không người để chờ Từ Diệc Dương. Tuy rằng các bạn học sinh và mọi người trong chương trình đều đã ra về nhưng trên tầng ba vẫn có tiết tự học buổi tối. Cô không chỉ trốn máy quay mà còn phải trốn cả các bạn học sinh tầng ba có thể ra ngoài bất cứ lúc nào. Một lúc sau, Kiều Hội lại nhận được một tin nhắn khác, “Em đâu rồi?” Cô cúi đầu gõ chữ, “Phòng trà.” Vừa gửi tin nhắn đi không bao lâu thì Từ Diệc Dương đã tới. Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến anh toát ra khí chất phong lưu lãng tử. Kiều Hội vừa định nói gì đó thì Từ Diệc Dương đã đưa cô vào trong phòng trà, trực tiếp đóng cửa lại. Bên tai Kiều Hội vang lên tiếng cửa bị đóng, nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng, Từ Diệc Dương tiến sát gần tai cô, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp, “Bạn học nam à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]