Chương trước
Chương sau
Từ Diệc Dương cõng Kiều Hội trên lưng, đi đến trước cổng ký túc xá nữ thì dừng lại.
Trường học nội trú từ trước đến giờ đều quy định nam sinh không được bước vào ký túc xá nữ, lần trước anh tới giúp cô lấy nước nên dì quản lý dễ tính cho vào dù sao bọn họ cũng là người mới đến đây. Nhưng bây giờ dì quản lý làm việc theo đúng quy định bởi giờ tự học buổi tối chưa đến trong ký túc xá có rất nhiều nữ sinh đang nghỉ ngơi, anh cùng mấy người trong tổ công tác không tiện đi vào.
Từ Diệc Dương cẩn thận để Kiều Hội dựa vào người Lâm Mẫn Mẫn, “Làm phiền cô rồi.”
Câu nói đầy ý tứ này …
Khiến Lâm Mẫn Mẫn ngạc nhiên nhìn anh, hai người này chắc chắn đang quen nhau bởi vậy Từ Diệc Dương mới nói mấy lời thế này. Nhưng do đang đưa lưng về phía người xem cho nên không có ai thấy được biểu cảm ngạc nhiên của Lâm Mẫn Mẫn.
‹ Anh trai tôi đúng chuẩn phong cách quý ông lịch thiệp ›
‹ Nam thần dịu dàng nhất giớí Từ Diệc Dương ›
‹ Tôi cũng muốn được anh ấy chăm sóc! Nhưng mà nếu mà được chăm sóc thật thì cũng là tôi đang nằm mơ ›
‹ Hôm nay tôi là một quả chanh tinh ›
Lâm Mẫn Mẫn muốn đưa Kiều Hội vào ký túc xá, nhưng tay Kiều Hội vẫn còn nắm chặt lấy quần áo của anh, miệng còn ngọt ngào gọi: “Từ tiên sinh.” Nhưng âm thanh này rất nhẹ nhàng, người xem trực tiếp không thể nghe rõ.
Dù nhỏ nhưng Từ Diệc Dương vẫn nghe thấy, mỗi một câu “Từ tiên sinh” ngọt ngào thế như vậy ai mà chịu nổi? Sau khi say khướt, Kiều Hội luôn dính người đến mức cả Từ Diệc Dương không muốn buông tay. Chỉ vì xung quanh đều là máy quay, hơn nữa anh cũng không thể ở lại nơi này mãi được nên đành nhờ Lâm Mẫn Mẫn đưa cô trở về phòng nghỉ ngơi.
Kiều Hội cả người mềm nhũn ra, nằm xuống giường một lúc là ngủ say.
Lâm Mẫn Mẫn ngồi bên cạnh cười nói, “Cháu đó …”
° ° °
Kiều Hội ngủ rất ngon, sáng hôm sau tỉnh lại cô còn thoải mái nằm dài trên giường. Nhưng mà cơ thể vừa mới duỗi ra một nửa, đột nhiên cô nhớ đến chuyện xảy ra tối qua.
Bữa tối kỷ niệm sáu năm ngày ra mắt của Từ Diệc Dương, mọi người vui vẻ chúc mừng hơn nữa còn cùng nhau uống rượu champagne.
Sau đó?
Sau đó cô uống rượu say mèm, quấn lấy Từ Diệc Dương không rời?
Điên chết mất thôi! Cô thật sự đã làm nũng với Từ Dịch Dương trước hàng triệu khán giả xem trực tiếp.
Nghĩ đến những gì mình đã làm đêm qua, cô đột nhiên cảm thấy không ổn tý nào.
Mấy cô bé trong ký túc xá vẫn đang chìm trong giấc ngủ ngọt ngào vì hiện tại mới năm giờ sáng. Ánh sáng nhợt nhạt từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào nhưng trong phòng ngủ vẫn tối đen.
Kiều Hội cẩn thận cầm lấy điện thoại, trốn trong chăn mở weibo ra xem mình có bị réo gọi trên hot search không. Cô vừa bật màn hình điện thoại đã thấy tin nhắn của Trịnh Gia Gia tối qua gửi cho mình.
Trịnh Gia Gia: Người chị em, cậu dám công khai ăn đậu hũ của Từ Diệc Dương? Mình khâm phục sự dũng cảm của cậu!
Trịnh Gia Gia: Cậu biết không, cậu đã trở thành đối tượng hâm mộ của vô số cô gái rồi đấy. Trong giới giải trí này chưa có nghệ sĩ nữ nào dám ăn đậu hũ của anh ấy đâu, ngay cả nghệ sĩ nam cũng thế.
Trịnh Gia Gia: Bởi vậy mình xin phép bạo dạn hỏi cậu một câu, ăn đậu hũ của ảnh đế có ngon không?
Kiều Hội: “…”
Cô tùy ý nhắn cho Trịnh Gia Gia một tin, “Đừng hỏi nhiều, nói chung là mình ăn rất ngon.”
Kiều Hội chắc chắn lúc này Trịnh Gia Gia vẫn còn đang ngủ, không ngờ cô ấy lại trả lời cô luôn.
Trịnh Gia Gia: Bà đây không kìm lòng mà hâm mộ cậu đấy mỹ nữ Kiều Kiều.

Kiều Hội giật mình, “Cậu không ngủ hay là vừa mới dậy giống tớ?”
Trịnh Gia Gia: Ngủ không được, tối qua tớ xem cậu làm nũng với Từ Diệc Dương cả đêm.
Kiều Hội: “…” Cậu vất vả quá!
Trịnh Gia Gia: Tớ luôn cảm giác có điều gì đó sai sai, nhưng mà tớ không thể nói được sai ở đâu được.
Trong ấn tượng của Trịnh Gia Gia, mặc dù Từ Diệc Dương ôn hòa lịch thiệp nhưng anh rất chú ý khoảng cách giữa mình và nghệ sĩ nữ để tránh gây hiểu lầm tạo nên scandal. Ra mắt sáu năm, đời tư của anh chưa xuất hiện scandal nào, sạch sẽ vô cùng.
Nhưng tối hôm qua, Kiều Hội đứng rất gần anh, hơn nữa còn làm nũng trong lòng anh, Từ Diệc Dương không những không đẩy Kiều Hội ngược lại còn kiên nhẫn vỗ về cái người một ly đã gục.
Trịnh Gia Gia cảm thấy Kiều Hội là một điều gì đó đặc biệt đối với Từ Diệc Dương.
Kiều Hội lo lắng dè dặt hỏi, “Mình đã lên hot search chưa?”
Trịnh Gia Gia đọc tin này mà nằm cười khúc khích, “May cho cậu chưa lên hot search.”
Không lên, vậy là tốt rồi. Kiều Hội không muốn thấy hình ảnh say khướt của mình nằm trên hot search đâu.
° ° °
Một ngày trôi qua, Kiều Hội chưa dám chạm mặt với anh, mỗi khi thấy Từ Diệc Dương cô sẽ nhớ ra chuyện xấu hổ tối qua. Nếu cô không say, cô tuyệt đối không làm ra loại chuyện kiểu đó.
Cũng may người hâm mộ của Từ Diệc Dương lí trí bao dung, không bế con ma men Kiều Hội lên hot search ngồi.
Lúc tan học, Thang Mặc chủ động đi đến nói với cô, “Buổi tối nay có muốn cùng mọi người đi dạo gần trường không?”
Kiều Hội hơi bất ngờ, cô với Thang Mặc không thân thiết, kể từ khi tham gia chương trình tới nay số lần cô nói chuyện cùng Thang Mặc có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vậy mà hiện tại, anh ta lại đến mời cô cùng đi dạo quanh trường?
Kiều Hội vừa định từ chối, lúc này cô liếc mắt một cái nhìn thấy Từ Diệc Dương đang đứng ở sau lưng Thang Mặc. Suy nghĩ một lúc cô mới đoán ra, chắc là Từ Diệc Dương thấy cô cả ngày không chịu gặp anh nên cố ý bảo Thang Mặc mời cô đi.
Thang Mặc giúp Từ Diệc Dương nhưng cách nói chuyện lạnh nhạt rõ ràng bản thân anh ta cũng không muốn đi dạo gì hết.
Thấy Kiều Hội đứng một lúc vẫn chưa đồng ý nên anh ta đành nói thêm, “Phong cảnh gần trường khá đẹp, đặc biệt là cảnh về đẹp thích hợp để đi căng gió [1].”
[1] Căng gió: Ý chỉ đi dạo tận hưởng phong cảnh xung quanh.
“Vậy có những ai đi ạ?”
Thang Mặc che miệng ho nhẹ, nói ra kế hoạch đã tính toán từ lâu, “Có tôi, cô, Từ Diệc Dương và tiền bối Lâm Mẫn Mẫn.” Vừa khéo hai nam hai nữ, Kiều Hội cũng rất muốn ra ngoài đi dạo, cho nên không ngần ngại đồng ý.
Khi bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy, cô mò mẫm xung quanh nhưng mãi chẳng thấy chiếc xe nào.
“Không phải mọi người sẽ đi xe sao?”
Thang Mặc kỳ quái nhìn cô, “Ai nói chúng ta sẽ lái xe?”
“Nhưng mà, vừa nãy tiền bối nói là đi căng gió …” Bởi vì Thang Mặc nói tối nay thích hợp để đi căng gió, cho nên thứ Kiều Hội nghĩ đến đầu tiên chính là lái xe căng gió. Không ngờ cô hiểu sai ý anh ta, ngữ pháp Trung Quốc rộng lớn khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Lúc Kiều Hội chuẩn bị tinh thần đi bộ thì nhân viên công tác đi đến mang theo hai chiếc xe đạp.
Cả hai chiếc xe đạp đều có ghế sau, một chiếc màu đen chiếc còn lại màu xanh lam, vẻ ngoài nhìn rất thể thao liếc thoáng qua cũng biết đây là mẫu xe dành cho nam giới.
Lâm Mẫn Mẫn lúc này mới đi tới, cô ấy sửa sang lại tóc, nhìn đến hai chiếc xe đạp, “Đi xe đạp ngắm cảnh hả? Thôi, cô không đi đâu.”
Thang Mặc mặt không biểu cảm, “Không sao, để cháu trở cô đi.” Có người nào đó muốn lấy lòng cô gái nhỏ, vì tránh bị người hâm mộ nhìn ra, người đó đã kéo bản thân anh ta đi làm bia đỡ đạn. Thang Mặc thở dài, hiện tại anh ta chỉ có thể chấp nhận trở thành người lái xe.

Đôi mắt của Lâm Mẫn Mẫn đảo quanh ba người trẻ tuổi này, mỉm cười nói một câu, “Tốt quá! Không cần phải dùng sức để đạp xe, nhưng vẫn có thể ngắm phong cảnh. Tôi lớn tuổi rồi, thích như vậy.”
Nói xong, cô ấy lại cố ý hỏi một câu, “Cậu chở tôi, vậy Từ Diệc Dương chở Kiều Hội?”
Từ Diệc Dương ‘vâng’ một tiếng.
Lâm Mẫn Mẫn gật đầu, “Vậy chúng ta xuất phát luôn nhé? Lát nữa chúng ta về chắc căng tin vẫn còn mở cửa đó.”
Từ Diệc Dương đối với chuyện cơm tối đã sớm có sắp xếp từ trước, “Bữa tối chúng ta không ăn ở căng tin. Phong cảnh gần trường học cũng không tồi, chúng ta đi dã ngoại.”
Lâm Mẫn Mẫn không dấu nổi bất ngờ, “Xem ra hai người cũng đã có kế hoạch cả rồi, vậy thì tôi sẽ đi theo sự sắp xếp của mấy người trẻ các cậu.”
Kiều Hội ngồi xuống ghế sau của xe đạp, Từ Diệc Dương cười nói một câu, “Nắm chắc, cẩn thận bị ngã.”
Kiều Hội nhỏ giọng than thở một câu, “Em làm sao có thể ngã được?” Cảm giác bị Từ Diệc Dương coi như đứa trẻ lại bắt đầu. Cô hai mươi mốt tuổi, làm sao có thể bị ngã từ trên xe đạp xuống được? Nhưng cô vẫn cẩn thận nắm chặt vạt áo anh.
Cô không dám ôm eo Từ Diệc Dương.
Ngoài bốn người họ, còn có hai người quay phim.
Phía chân trời là một vòng nắng chiều, màu đỏ vàng tuyệt đẹp phủ kín bầu trời xanh. Từng cơn gió thoang thoảng lướt qua mang theo mùi hoa cải trắng.
Tâm trạng của Kiều Hội bỗng chốc thả lỏng hơn nhiều.
Cô ngồi phía sau xe đạp, nhắm mắt hưởng thụ, làn gió khẽ thổi mái tóc dài, mọi thứ thoải mái vô cùng.
Không khí trong lành tươi mát, khung cảnh chạng vạng tối dễ chịu. Còn có người ngồi phía trước đạp xe chở cô, Từ Diệc Dương. Câu chuyện uống say tối hôm qua dường như biến mất trước cảnh đẹp thiên nhiên nơi đây.
Ngày trước khi còn đi học, cô chưa bao giờ ngồi ở ghế sau xe đạp của con trai. Không nghĩ đến lần đầu tiên trải nghiệm loại cảm giác này là khi lên đại học.
Trước khi tham gia chương trình tạp kỹ, cô mong rằng mình có một tình yêu vườn trường trong sáng thuần khiết với anh nhưng cô không ngờ rằng sau khi tham gia chương trình mọi ước nguyện của cô đã trở thành thực hiện.
‹ Tôi cũng muốn được anh trai Từ trở ›
‹ Khung cảnh này khiến người ta cảm thấy thời gian thật êm đềm và tốt đẹp ›
‹ Cảm giác đi xe đạp căng gió so với lái ô tô căng gió thú vị hơn nhiều ›
Đi xe đạp dạo quanh trường Nhất Trung Bắc Thành mất khoảng nửa tiếng, sau đó Từ Diệc Dương và Thang Mặc dừng lại trước cửa một trang trại lớn.
Trước khi xuất phát hai người đã quyết định buổi tối sẽ tổ chức tiệc nướng ngoài trời, còn vật liệu dùng cho chuyến dã ngoại, bọn họ sẽ mượn từ trang trại này.
Chủ trang trại vui vẻ mừng rỡ, tự nhiên ở trước ống kính, chuyện này đối với nhà ông ấy mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại cho nên ông ấy tiếp đãi bốn người bọn họ nhiệt tình, muốn cái gì có cái đó.
Sau khi bước xuống xe, Lâm Mẫn Mẫn xoa xoa vùng eo có phần đau nhức của mình, mỉm cười chia sẻ, “Tôi đã lâu không trải qua cảm giác thế này.” Chưa nói đến việc ngồi ở ghế sau xe đạp, ngay cả dùng xe đạp làm phương tiện đi học cô ấy cũng không dùng chứ đừng nói đến chuyện đạp xe ngắm cảnh.
Tham gia chương trình tạp kỹ này đã mang đến cho Lâm Mẫn Mẫn rất nhiều bất ngờ, khiến cô ấy cảm thấy như trở lại tuổi đôi mươi.
Thoải mái, tự do.
Chủ trang trại niềm nở chào đón bọn họ, “Mọi người muốn ăn gì thì cứ lấy.”
Lâm Mẫn Mẫn liếc nhìn Từ Diệc Dương và Thang Mặc, “Lát nữa đến lượt tôi và Kiều Hội nướng đồ đúng không nào?”
Từ Diệc Dương ngữ khí ôn hòa, “Không cần đâu, tiền bối và Kiều Hội chỉ cần chờ đồ ăn chín thôi. Cháu và Thang Mặc sẽ phụ trách nướng đồ.”
Khuôn mặt Lâm Mẫn Mẫn lộ rõ vẻ “Chắc chắn rồi!”, đúng là tình yêu của những người trẻ tuổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.