Nữ sinh nghe thấy Kiều Hội trả lời, vui vẻ ‘ồ’ một tiếng, “Quả dâu? Em cũng muốn ăn nhưng mà có thể ăn thật sao?” Hôm nay mọi người được đến vườn cây ăn quả, trước khi đi thầy cô không dặn rằng trái cây ở nơi này có thể tùy tiện ăn, chỉ nói bọn họ đến đây trồng cây nhân tiện chơi xuân, đồ ăn mà bọn họ ăn trong chuyến đi chơi xuân là đồ ăn nhẹ đã chuẩn bị trước. Tất cả các cây tại đây đều đã ra quả căng mọng nhìn cực thích mắt. Thành thật mà nói, trong lòng nữ sinh đã đã muốn nếm thử hoa quả ở đây từ lâu nhưng nếu muốn ăn, chắc chắn phải bỏ tiền ra, không phải cho không. Từ Diệc Dương hào phóng nói, “Mọi người có thể tùy ý ăn dâu tằm.” Ăn tùy ý! Nữ sinh bất ngờ mở to mắt, “Anh mời chúng em ăn sao?” Từ Diệc Dương gật đầu, nhẹ nhàng phát ra tiếng ‘ừ’. “Vậy bọn em không khách sáo ạ.” Nữ sinh này không bỏ qua hai chữ ‘mọi người’ trong miệng anh phát ra, theo như cô ấy hiểu thì Từ Diệc Dương mời tất cả mọi người. Bởi vậy cô ấy vội vàng kéo mấy đứa bạn thân đến ăn cùng. ° ° ° Hai người quay phim chờ ở phía trước nhà vệ sinh mắt to mắt nhỏ đếm thời gian một cách nhàm chán, không biết bao giờ mới có thể quay lại. Khán giả xem chương trình trực tiếp bắt đầu thúc giục nhưng mà bọn họ cũng không có cách nào. Trong lúc bọn họ nóng lòng chờ đợi, các học sinh ở gần nhà vệ sinh bắt đầu ùa ra phía sau nhà vệ sinh. Nội tâm hai người quay phim ngập tràn dấu ba chấm. “Hình như mọi người đều qua đó cả rồi?” “Ừ, vậy chắc chúng ta cũng qua được rồi nhỉ?” “Chắc là có thể, chúng ta đi trước xem xem là chuyện gì.” Thời điểm hai người mang theo thiết bị máy quay đi ra phía sau, bọn họ đi ngang qua mấy cô bé đang líu ríu nói chuyện. “Sao mọi người chạy hết ra phía sau thế?” “Hình như là ảnh đế Từ nói dâu trong vườn có thể tùy ý ăn.” “Ôi! Anh ấy thật là tốt!” “Đúng vậy, chúng ta qua đó nhanh lên, kẻo bị người khác ăn hết phần.” “Ừ, nhanh chút nhanh chút! Ngàn vạn lần đừng có ăn hết!” Hai cameraman nghe xong đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, vội vàng đi theo. Lúc bọn họ tới đó, xung quanh tất cả đều là học sinh, mọi người tràn đầy phấn khởi một bên hái dâu, một bên thì vội vàng ăn, khu vực này rất náo nhiệt và nhộn nhịp. Đến mức hai vị minh tinh của chương trình cũng hòa mình vào, Kiều Hội đang hái dâu tằm còn Từ Diệc Dương đứng bên cạnh chăm chú nhìn cô. Vậy nên, hai người bọn họ đuổi cameraman đi chỉ để ăn vụng dâu tằm? ° ° ° Ý định ban đầu của Từ Diệc Dương là mời mấy bạn học sinh này ăn dâu tằm, ai mà ngờ đám nhóc này lại thân thiện gọi tất cả các học sinh khác đến. Chỉ là một ít hoa quả, Từ Diệc Dương cũng không keo kiệt, bởi vậy ai đến thì có phần, cứ việc tùy ý ăn. Hai người quay phim lại bắt đầu phát sóng trực tiếp, lặng lẽ đi đến bên người bọn họ. Nữ sinh sôi nổi mà cô gặp lúc đầu rất nhiệt tình, bỏ một quả dâu tằm vào giỏ trong tay của Kiều Hội, “Chị ơi, nhanh lên! Không phải chị thích ăn dâu tằm sao? Lát nữa sẽ hết sạch mất.” Kiều Hội cầm rổ trong tay, trong lòng vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười. Môi cô đỏ bừng vì nụ hôn vừa rồi của Từ Diệc Dương, khi nữ sinh hỏi tại sao môi lại đỏ như vậy, nhất thời chỉ có thể tìm cái cớ nói rằng cô đã lén ăn dâu tằm. Ai mà ngờ nữ sinh này sẽ hiểu nhầm Kiều Hội thực sự thích ăn dâu tằm chứ? Kiều Hội cắn môi dưới, “Chị ăn không nhiều lắm, em không cần phải quan tâm, cứ ăn đi.” Nữ sinh liếc nhìn cô một cách cẩn thận. Vừa rồi Kiều Hội ở trong này vụng trộm ăn dâu, khẳng định chắc hẳn là rất thích loại trái cây này. Bây giờ muốn để phần cho bọn họ ăn nhiều hơn nữa, lại còn nói là bản thân ăn không nhiều lắm. Nữ sinh cảm thấy vị học bá này thật tốt. “Chị à, chị thật tốt bụng, sau này nhất định sẽ rất nổi tiếng.” Kiều Hội nở nụ cười, “Cảm ơn lời khen có cánh của em.” Các khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp cũng được một phen hú vía. ‹ Hiện trường ăn dâu quy mô lớn › ‹ Vừa xem vừa đói, tôi cũng muốn ăn › ‹ Sao camera trực tiếp của anh trai lại bị gián đoạn lâu như vậy? ›
‹ Livestream của người mới cũng bị gián đoạn khá lâu › ‹ Có lẽ do vừa rồi ở gần nhà vệ sinh nên đã tắt phần mềm phát sóng trực tiếp nhưng mà không sao, bây giờ có thể tiếp tục ngắm nhìn thịnh thế mĩ nhan [1] của anh trai rồi › [1] Thịnh thế mĩ nhan: Mĩ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. Thịnh thế mĩ nhan là một người cực kì đẹp, đẹp đến tột cùng. Hoạt động trồng cây sắp kết thúc, sau đó sẽ là thời gian chơi xuân và thư giãn thoải mái. Học sinh nhất ban và nhị ban [2] tề tựu đông đủ, chuẩn bị giải trí cùng nhau trong khoảng thời gian nhàn nhã. [2] Nhất ban và nhị ban: Cao trung năm nhất và cao trung năm hai, tương đương lớp 10 và lớp 11. Kiều Hội tìm một bãi cỏ trống, lấy khăn picnic ngoài trời đã chuẩn bị trước ra, trải lên thảm cỏ. Lâm Mẫn Mẫn đi tới, khẽ hỏi: “Có thể ngồi chung không?” Kiều Hội vội vàng gật đầu, “Đương nhiên là được ạ.” Cô lấy từ trong cặp sách ra một túi đồ ăn vặt lớn cùng mấy chai nước cốt dừa, biết rằng hôm nay sau lễ trồng cây sẽ đi chơi xuân cho nên cô đã mua rất nhiều đồ ăn vặt ở căng tin. Lâm Mẫn Mẫn cười nói, “Cặp sách của cháu cũng to thật đấy.” Kiều Hội nhiệt tình tiếp đón, “Tiền bối, cô ăn chung với cháu đi.” Lúc này, Từ Diệc Dương và Thang Mặc cũng đi tới. Kiều Hội vội giơ tay lên chào hỏi bọn họ, “Các anh cũng tham gia sao?” Đôi mắt của Từ Diệc Dương va chạm với ánh mắt của Kiều Hội, ẩn chứa ý tứ sâu xa mà chỉ có bọn họ mới hiểu được. Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người, tất nhiên là anh rất muốn ở bên cạnh cô. Từ Diệc Dương tác phong nhanh nhẹn, “Rất hân hạnh.” Thang Mặc hai tay ôm ngực, đem sự kiêu ngạo của mình thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, “Vì cô đã thành tâm mời nên tôi miễn cưỡng tham gia.” ‹ Chết cười, rõ ràng Thang Mặc rất muốn gia nhập › ‹ Nếu không tham gia, anh ấy sẽ cô đơn chết mất › ‹ Vừa rồi mọi người có nhìn thấy không? Năng lực trồng cây của đạo diễn Thang bằng không. Anh trai Từ cùng người mới đã trồng thành công được mấy cây từ lâu rồi mà đạo diễn Thang mãi chưa xong một cây. Cuối cùng vẫn phải là nhờ đến sự giúp đỡ của bác chủ vườn › ‹ Sự thật chứng minh, đạo diễn Thang ngoại trừ tài năng quay phim là thiên phú dị bẩm và thành tích kiểm tra tốt thì không còn gì cả › Buổi chiều nhàn nhã, ánh mặt trời lặng lẽ chiếu xuống khiến con người ta buồn ngủ. Lúc này, chủ nhân của vườn trái cây gửi cho họ rất nhiều trái cây tươi mát khiến cho những món ăn vặt vốn đã phong phú trông càng thêm hấp dẫn. Kiều Hội và Từ Diệc Dương mới kết hôn không bao lâu, đối với sở thích của anh không hiểu biết quá nhiều. Trước kia cô có xem qua kha khá buổi phỏng vấn của anh, anh từng nói bản thân đối với đồ ăn yêu cầu không cao, anh không đặc biệt thích một loại đồ ăn nào đó cũng không ghét món đồ ăn nào. Bởi vì như vậy nên cô không biết phải đưa loại đồ ăn nào cho anh. Vừa rồi cô mua rất nhiều đồ ăn trong căng tin, cũng không biết anh thích gì. Kiều Hội ngập ngừng tiến lại phía Từ Diệc Dương, để không lộ ra vẻ rõ ràng, cô chào hỏi Thang Mặc trước, “Tiền bối uống nước cốt dừa nhé?” Biểu cảm Thang Mặc đầy vẻ ghét bỏ nhưng vẫn là đưa tay nhận lấy, vừa khéo anh ta khát, uống nước cốt dừa cũng được. Kiều Hội đưa một bình nước cốt dừa khác cho Từ Diệc Dương, thử thăm dò hỏi, “Anh có thích nước cốt dừa không?” Phương pháp hỏi của Kiều Hội với Từ Diệc Dương khác hẳn với lúc hỏi Thang Mặc. Một là hỏi anh có uống không. Mặt khác là hỏi anh có thích nó hay không. Từ Diệc Dương nhếch môi, “Cũng được.” Cũng được? Vậy tính là thích, nhưng cũng tính là không thích? Kiều Hội mím môi, lại hỏi một câu, “Thế anh thích uống gì nhất?” Làm Từ phu nhân, cô cảm thấy cần phải hiểu các sở thích khác nhau của Từ tiên sinh. Từ Diệc Dương liếc nhìn đôi môi hồng nhuận và thanh tú của cô, dường như ẩn chứa ý tứ sâu xa, “Nước dâu.” Xem ra hôm nay quả dâu này không qua ải được rồi.
Lâm Mẫn Mẫn nghe vậy, có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, cô ấy không nghĩ tới ảnh đế thích nhất lại là nước dâu. Phần lớn mọi người đều thích nước nho, nước táo, nước cam, nước chanh linh tinh hay nước gì đó tương tự. Cô ấy nở nụ cười, “Sở thích của cậu rất đặc biệt.” Từ Diệc Dương trầm thấp cười, “Dâu tằm rất ngọt.” Nói xong, ánh mắt lại lần nữa liếc nhìn đôi môi tươi tắn hơn cả cánh hoa xuân của Kiều Hội. Kiều Hội vội vàng tránh khỏi tầm mắt của anh, mở ra một túi khoai tây chiên để che đi vẻ mặt của mình. Chắc hẳn điều mà Từ Diệc Dương muốn nói không phải là nước dâu tằm ngọt đi? Khi nhóm học sinh đang hái dâu ở đó, anh cũng không ăn trái nào, hiển nhiên là anh không thích. Anh nói ngọt ngào, chẳng lẽ là nói cô? Vừa nghĩ tới đây, Kiều Hội cảm thấy môi mình nóng rực, như là vẫn còn dư lại nhiệt độ ấm áp của Từ Diệc Dương. Lúc này, Kiều Hội cảm thấy điện thoại trong túi rung lên. Chẳng lẽ là Trương Gia Gia gửi tin nhắn? Dù sao bây giờ ekip cương trình cũng không giao nhiệm vụ gì, ai cũng lười biếng, cô lấy điện thoại ra trước máy quay trả lời vài tin nhắn cũng không thành vấn đề đúng không? Nghĩ như thế, Kiều Hội lấy di động ra, nhìn thoáng qua. Vừa liếc một chút, cô liền phát hiện không phải Trịnh Gia Gia gửi tin nhắn, mà là Từ Diệc Dương, người đang ngồi bên tay trái của cô! Rõ ràng khoảng cách hai người gần như vậy, anh còn cố tình gửi tin nhắn cho cô. Từ Diệc Dương: Bà xã, anh muốn ăn cam. Cam? Trái cây mà chủ vườn gửi vừa rồi tình cờ có cam, cô thu lại điện thoại, bắt đầu bóc một quả cam. Những quả cam mà chủ vườn đưa cho đều có vỏ mỏng và mọng nước, rất dễ bóc. Bóc cam xong, cô đưa cho Từ Diệc Dương. Từ Diệc Dương khóe môi khẽ nhếch lên, đưa tay tiếp nhận. Kiều Hội sợ người khác nghĩ nhiều nên vội vàng bóc tiếp một quả chuối, đưa cho Lâm Mẫn Mẫn, “Cô ăn chuối không ạ?” Lâm Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua Từ Diệc Dương, lại nhìn thoáng qua Kiều Hội, luôn cảm giác bản thân đã phát hiện ra điều gì đó. Nhìn quả chuối dâng đến tận miệng, cô ấy tự nhiên nhận, “Cảm ơn.” ‹ Người mới chu đáo quá! Còn biết chăm sóc người khác › ‹ Người mới là người trẻ tuổi nhất trong nhóm này, làm nhiều hơn cũng là điều bình thường › ‹ Anh trai Từ thích ăn cam à? › ‹ Không rõ lắm nhưng trong buổi phỏng vấn anh trai từng nói không có yêu cầu cao đối với thực phẩm › Kiều Hội cũng tự mình bóc một quả chuối, vừa cắn một miếng, điện thoại của cô lại rung lên. Trong lòng có cảm giác gì đó, lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là Từ Diệc Dương lại gửi cho cô một tin nhắn. Từ Diệc Dương: Bà xã, cam rất ngọt, anh rất thích. Kiều Hội trả lời tin nhắn, “Anh có muốn ăn gì nữa không?” Từ Diệc Dương: Cái gì cũng được hả? Kiều Hội lại cắn một miếng chuối trong tay, quả chuối ngọt như sáp, cực kỳ ngon. Sau khi ăn được hai ba miếng, cô mới trả lời tin nhắn của Từ Diệc Dương một cách nghiêm túc. Kiều Hội: Vâng, cái gì cũng được. Ngay cả khi Từ Diệc Dương không thể ăn nó ngay bây giờ, cô có thể chuẩn bị cho anh khi trở về trường học hoặc khi chương trình tạp kỹ kết thúc và trở về nhà. Qua hơn mười giây, Từ Diệc Dương mới trả lời. Anh gửi đến nhãn dán hình của cô. Từ Diệc Dương sợ cô không hiểu cho nên anh bổ sung thêm một câu, “Đẹp mắt, ngon miệng.” Thật ra từ đầu cô đã hiểu rồi! Anh không cần phải nói thẳng ra thế đâu! ‹ Cả người mới và anh trai đều đang chơi điện thoại điện thoại? › ‹ Không biết họ đang chơi gì nữa › ‹ Hai người họ đều chơi điện thoại rất lâu luôn › ‹ Tui đoán là anh trai đang xem tin tức hay gì đó, còn người mới thì tôi không rõ › Ôi chao, chỉ có một mình Kiều Hội là biết anh đang xem tin tức ở đâu thôi. Chỉ là, không có lúc nào là anh không tỏa ra cái mị lực đáng chết kia của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]