Chương trước
Chương sau
Edit: Tiểu Phiến
Bóng tối bao trùm lên cả căn phòng, cô có thể cảm giác được lòng bàn tay hơi thô ráp của anh.
Không khí lúc đó hơi lành lạnh nhưng nhiệt độ thân thể người đàn ông đó lại nóng bỏng. Còn có cặp mắt đen nhánh đang nhìn cô kia.
Giọng của anh cực kỳ trầm thấp, lặp đi lặp lại nhớ kỹ tên cô…..
Đêm khuya, Giang Kiều chợt mở mắt, tỉnh lại từ trong mơ.
Cô dùng ngón tay xoa xoa mi tâm để bản thân tỉnh táo lại. Tất cả mọi thứ trong giấc mơ đó đều quá chân thực, phảng phất giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Trong phòng rất yên tĩnh, không khí sáng sớm cực kỳ lạnh lẽo.
Giang Kiều dứng dậy, xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.
Cô cúi người mở vòi nước, dùng nước lạnh lau qua mặt. Nước và ban đêm yên tĩnh đều giống nhau, lạnh đến thấu xương.
Ý thức của Giang Kiều dần dần rõ ràng, cô đã rời khỏi Mặc thành lâu rồi. Chuyện xảy ra đêm hôm đó, chỉ có thể nói là một chuyện ngoài ý muốn.
Người đàn ông kia vốn không nên xuất hiện trong kế hoạch của cô.
Thế nhưng rõ ràng đã qua một tháng, Giang Kiều vẫn mơ thấy đêm hôm đó rất nhiều lần.
Trên giường mềm mại xuất hiện rất nhiều chỗ nhăn nhúm, mười ngón tay của bọn họ đan vào nhau, cảm giác ấm áp khi chạm vào nhau. Lòng cô không khống chế được nhảy lên một cái.
…….
Nửa năm trước, Giang Kiều phát hiện bản thân đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết < Hào môn ân cừu ký >.
< Hào môn ân cừu ký > là một cuốn tiểu thuyết đấu đá hào môn, trong đó có một nữ phụ tên là Giang Kiều, trùng tên với cô.
Ở trong truyện, Giang Kiều là một nhân vật xuất hiện cực kỳ ít. Tác giả viết về nhân vật này không nhiều.
Cô là đại tiểu thư của Giang gia, xinh đẹp lại được nuông chiều, nhưng thanh danh không tốt. Mẹ đẻ của cô sau khi ly hôn thì rời khỏi Giang gia. Nữ phụ Giang Kiều có một người mẹ kế và một đứa em trai, tất nhiên sẽ trở thành người dư thừa trong nhà.
Là tình tiết quan trọng trong truyện nhưng nữ phụ Giang Kiều xuất hiện rất ít, cô là ánh sáng của nhân vật phản diện. Mà nhân vật phản diện này lúc đầu rất yêu thương cô, nhưng cuối cùng cô lại chết.
Cái chết của Giang Kiều đã kích động nhân vật phản diện, sau đó thì nhân vật phản diện đó trở nên vô cùng tàn nhẫn.
Nữ phụ Giang Kiều chết chẳng qua là để đẩy tình tiết tiếp theo phát triển. Nên đối với đoạn tình sử của cô và nhân vật phản diện, tác giả chỉ khua nhanh qua mấy dòng.
Cho nên sau khi Giang Kiều xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết này liền quên mất tên và thân phận của nhân vật phản diện đó.
Cô chỉ nhớ, cô là ánh sáng của nhân vật phản diện đó, kết cục cuối cùng là thân bại danh liệt, bị giết chết.
Cô biết, khi cô xuyên vào cuốn sách này, tình tiết tiếp theo vẫn sẽ đi theo những gì được viết.
Cho dù Giang Kiều trốn tránh, cho dù cô chạy trốn thì tình tiết đó vẫn sẽ tiếp diễn, nhân vật phản diện kia cũng vẫn sẽ tìm được cô. Nếu như vậy thì thứ chờ đợi cô sẽ chỉ là cái chết.
Vì thay đổi kết cục, Giang Kiều quyết định làm một chuyện nguy hiểm, chính là tìm được nhân vật phản diện đó trước, làm cho hắn thích mình.
Giang Kiều đã biết được nhân vật phản diện có mấy người. Qua kiểm chứng, cô cũng xác định được mục tiêu của mình.
Phong Dịch.
Là nhân vật phản diện thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc trong tin đồn.
Giang Kiều nghiêm túc quán triệt kế hoạch của cô, sưu tầm tất cả tài liệu về Phong Dịch, từng bước tới gần anh, câu dẫn anh, trêu chọc anh.
Đương nhiên, bởi vì Phong Dịch là người có tính cách lạnh lùng mà tới tâm cũng lạnh, nên để thực hiện kế hoạch của mình, cô đã tốn rất nhiều tâm tư.
Dưới sự nỗ lực của bản thân, cuối cùng Giang Kiều cũng thành công hóa giải trái tim lạnh lẽo của anh. Anh cũng bắt đầu mở lòng với cô, đối xử với cô cũng thoải mái hơn.
Kế hoạch của Giang Kiều chỉ còn kém một bước nữa thôi, cô tin, không lâu nữa, Phong Dịch sẽ động tâm.
Nhưng cô không nghĩ tới, chuyện ngoài ý muốn lại đột ngột xảy ra.
……
Ký ức trong mắt Giang Kiều chậm rãi tản đi, cô đứng trong phòng kéo màn cửa sổ ra, trời đã sáng.
Sau khi chuyện đêm đó xảy ra, cô đột nhiên nhớ lại nội dung trong truyện, cũng biết được thân phận nhân vật phản diện kia, lại biết Phong Dịch cũng không phải nhân vật phản diện cô muốn giết.
Ý thức được bản thân đã tính toán sai lầm, Giang Kiều vô cùng quả quyết ngay đêm đó rời khỏi Mặc thành.
Cô đi ra nước ngoài, tìm một nơi yên tĩnh, bỏ vốn ra mở một quán cà phê. Nơi này cách thành phố rất xa, tin tức lại không có mấy.
Giang Kiều cố gắng quên đi sai lầm đêm hôm đó, cũng cố quên đi người đàn ông cô đã gọi tên trong đêm tối.
Mấy ngày này trôi qua rất yên lặng, cô luôn làm như tối hôm đó chưa từng xảy ra chuyện gì.
Giống như đó chẳng qua là tình một đêm thôi.
Giang Kiều không chú ý tới, cũng có thể cô đã cố gắng để gạt việc lòng cô vì người đàn ông đó mà rối bời.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm đắm vào tâm trạng nặng nề, mỗi lần nhớ tới đêm đó, cô không tránh được phải hồi tưởng thật lâu. Đúng lúc này, tiếng di động lại vang lên.
Là quản lý quán cà phê gọi tới, “Giang tiểu thư, quán cà phê xảy ra chút chuyện.”
Giang Kiều bỏ vốn đầu tư, người quản lý kia lại giúp cô buôn bán. Có rất nhiều chuyện cô đều không cần tự mình làm.
Cô nhíu nhíu mày, “Sao vậy?”
Người quản lý nói, “Chuyện này nói qua điện thoại không tiện, cụ thể thì chờ Giang tiểu thư đến rồi nói tiếp.”
Sau đó, hắn lại nói, “Giờ quán cà phê đã tạm ngừng buôn bán rồi.”
Giọng hắn có chút run rẩy nhưng vì tối hôm qua cô mơ về đêm ấy nên có chút ngẩn ngơ, không chú ý đến điều này.
Cô nói, “Tôi tới ngay.”
Sau khi cúp máy, Giang Kiều cũng không suy nghĩ vẩn vơ nữa mà lập tức đi đến quán cà phê.
Bây giờ đã sang thu, bốn phía đường trống rỗng lại lành lạnh, không khí vừa lạnh lẽo lại thoáng đãng. Một ngụm gió lạnh len lỏi chui vào cánh mũi Giang Kiều.
Cô xuống xe, nhìn về phía xa xa, trong quán cà phê không có người, quả thật đã tạm ngừng buôn bán giống như lời quản lý nói.
Cô bước nhanh tới quán cà phê, không nhìn ngó xung quanh mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Chỗ ngồi ở quầy bar cũng không có người, Giang Kiều liếc qua một cái, có chút cảm giác trống trải.
Nhưng ở bên trong quán cà phê, có một người đàn ông đứng đó. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản mà chỉnh tề, sống lưng anh thẳng tắp như thân tùng.
Bóng lưng của người đàn ông kia, khí chất băng lãnh ấy, luôn luôn hơn người, nhìn qua cực kỳ trầm mặc.
Đầu óc Giang Kiều căng thẳng, giây kế tiếp, tim cô đột nhiên đập nhanh.
Đối với cô mà nói, bóng lưng của anh quá quen thuộc, chỉ cần liếc mắt, cô cũng có thể biết được anh là ai.
Nhất thời Giang Kiều hiểu được, quán cà phê không có chuyện gì, cuộc điện thoại lúc nãy, chẳng qua chỉ là anh tìm lấy một cái cớ.
Cô lập tức xoay người đi ra cửa, thế nhưng đã muộn.
Lúc này, mấy người đàn ông đột ngột xuất hiện ở cửa quán cà phê, ngăn cản lối thoát của Giang Kiều.
Thái độ của bọn họ rất kiên trì, giọng nói cực kỳ kiên định, nhưng khi đối mặt với Giang Kiều thì vẫn luôn cung kính lễ độ, không dám vượt khuôn phép dù chỉ một chút.
“Giang tiểu thư, Phong tổng đã nói, cô không thể đi.”
Giang Kiều dừng bước, bình tĩnh trở lại bên trong quán cà phê.
Cô vốn không muốn anh dính líu vào việc này, nhưng không ngờ, cho dù cô tránh anh thế nào đi nữa, Phong Dịch vẫn tìm được cô.
Nhưng cảnh tượng bây giờ, vẫn ở trong dự liệu của cô.
Giang Kiều ngẩng đầu, tầm mắt chuẩn xác rơi trên người Phong Dịch, lúc này, anh đã xoay người lại, ánh mắt hai người chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sau đêm hôm đó.
Khuôn mặt Phong Dịch lạnh lùng nghiêm nghị, môi anh rất mỏng, anh lại không hay cười nên luôn mang theo vài phần sắc bén.
Mặt mày anh thâm thúy, đôi mắt sâu mà đen, bên trong con ngươi luôn cất giấu những cảm xúc làm người ta không đoán ra.
Giống như giấc mơ đêm ấy của Giang Kiều, hai tròng mắt đen nhánh của anh luôn nhìn cô.
Phong Dịch nhàn nhạt quét mắt về phía Giang Kiều. Ánh mắt của anh tuy không áp bức, nhưng lại dừng trên người của cô, mãi vẫn không rời đi.
Rất nhanh, Phong Dịch liền bước tới gần Giang Kiều.
Một bước, hai bước, ba bước….
Khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng ngắn, cho đến khi Phong Dịch đi tới trước mặt cô.
Giang Kiều giật mình trong lòng một cái, ở nơi xa lạ này, khí tức quen thuộc trên người anh lại tràn tới.
Giọng nói lãnh đạm của Phong Dịch vang lên, anh khẽ gọi tên cô.
“Giang Kiều.”
“Một tháng không gặp, chúng ta nên trò chuyện với nhau một chút.”
Giang Kiều nói, “Trò chuyện về cái gì?”
Phong Dịch cúi người, ánh mắt từ trước vẫn luôn luôn đặt trên người cô, hơi thở của anh càng gần hơn.
Cảm giác trong quá khứ vây lấy cô từng chút một, hơi thở nóng rực quen thuộc này. Không khí bắt đầu nhiễm mùi vị đặc trưng của anh.
Giọng anh vô cùng trầm thấp, lại mơ hồ mang theo mê hoặc đến rùng mình.
“Rất nhiều.”
“Ví dụ như chuyện đêm hôm đó.”
Ánh mặt trời yên tĩnh len lỏi vào từ khe cửa sổ, bọn họ đang nhìn nhau. Hình ảnh một đêm triền miên đó, lại lần nữa xuất hiện trong tâm trí cả hai người.
Bây giờ ngoài trời đẹp như vậy, ánh nắng mặt trời tràn ngập khắp nơi, nhưng ở đây không khí lại có phần áp bách.
Nhưng lúc này, không khí giữa bọn họ chợt yên tĩnh lại, hô hấp của hai người cùng hòa quyện vào nhau, nhưng cả hai đều không nói gì.
Chuyện xảy ra giữa bọn họ, thì phải nói đến nửa năm trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.