Chương trước
Chương sau
Phong Đình sững sờ, rõ ràng Liêu Thâm đã nói rằng Phong Dịch không thể nhớ lại những chuyện trước đây nữa mà. Ông cố giữ bình tĩnh, nói, “Bố không thích nghe những tin đồn phi thực tế.”

Phong Dịch cười lạnh, sắc mặt cũng lạnh lùng thấu xương, “Tôi nghe nói ông và Liêu Thâm đã cùng nhau hợp tác thử nghiệm trên cơ thể người từ mười mấy năm trước rồi.”

“Là ông đồng ý để Liêu Thâm xóa bỏ ký ức của tôi.”

Phong Đình ngẩn ra, trong lòng dâng lên một chút sợ hãi, ông không ngờ Phong Dịch lại biết chuyện này.

Âm thanh lạnh như băng của Phong Dịch tiếp tục vang lên, “Mẹ tôi biết chuyện này nên phản đối.”

“Cũng là ông đồng ý để Liêu Thâm giết bà ấy, khiến cho tôi từ bé đã thiếu đi tình thương của mẹ.”

Phong Đình hít một hơi thật sâu, “Lúc đó họ đã bắt đầu thí nghiệm trên cơ thể con người, bố không thể quay đầu hối hận được nữa.”

Giọng nói lành lạnh của Phong Dịch vang lên, “Cho dù là người chỉ có một chút lương tâm cũng sẽ không để thuộc hạ của Liêu Thâm giết vợ mình. Nhưng nực cười là ông chưa từng coi chúng tôi là người thân.”

Phong Đình im lặng không nói tiếp.

Phong Dịch nhìn về phía ông, từng bước từng bước tới gần ông, “Liêu Thâm trốn rồi.”

Giọng nói của anh lạnh lẽo lạ thường, cứ như cái rét thấu xương của những đêm đông.

“Ông cảm thấy thế nào?”

Anh nhìn Phong Đình như một người chết. Không khí dần đông cứng lại, nhiệt độ càng ngày càng thấp xuống.

“Dù sao tao cũng là bố mày.” Phong Đình nói.

Sắc mặt Phong Dịch nhất thời lạnh xuống, anh chậm rãi mở miệng, “Câm miệng.”

Sâu trong đáy mắt anh chỉ còn xót lại những tia căm ghét, “Bố tôi đã sớm chết rồi, loại người mất hết nhân tính như ông, không xứng nói ra lời này.”

Phong Dịch đi về phía trước, vươn tay bóp mạnh lấy cổ Phong Đình, ngón tay thon dài như một lưỡi dao sắc bén mang theo sát ý lạnh lẽo.

Phong Đình khiếp sợ tới cứng lưỡi, khó khăn lắm mới phun ra được vài từ, “Mày dám giết tao?”

Phong Dịch thờ ơ nhìn ông, bàn tay anh từ từ bóp chặt thêm nhưng sắc mặt vẫn không tồn tại lấy một chút dao động.

Giọng anh trầm thấp vang lên, lãnh đạm giống như đêm tối, “Phong Đình, đáng nhẽ ông sớm phải đền mạng cho mẹ tôi rồi.”

Phong Đình chật vật nhìn về phía Phong Dịch nhưng chỉ thấy được phần cằm góc cạnh của Phong Dịch, Anh vẫn không thu tay lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từng giây phút đều dài như cả đời. Hơi thở của Phong Đình càng lúc càng yếu, khi không khí trong lồng ngực ông gần như chẳng còn bao nhiêu thì bỗng nhiên Phong Dịch buông lỏng tay.

Anh thản nhiên mở miệng, “Giết ông như vậy thật sự làm bẩn tay tôi.”

Phong Dịch xoay người rời đi, Phong Đình ngã xuống đất, khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Ông giương mắt nhìn anh, trên tay Phong Dịch là một khẩu súng, mà nòng súng đen như mực lại đang chĩa về phía ông.

Sợ hãi còn chưa tan biến hết, giờ lại càng thêm sợ hãi, “Mày định làm gì?”

“Mẹ tôi là do ông giết chết.” Phong Dịch nói.

Cảm giác áp bách khó chịu lan tràn trong không khí, màn đêm bắt đầu phủ xuống.

Phong Đình run rẩy nói, “Bố sai rồi, bố không nên làm thế.” Chuyện đến nước này, ông đã biết, Phong Dịch chẳng hề nể nang gì với ông nữa rồi.

Đáy mắt anh vẫn thâm trầm tĩnh mịch lại vô cùng sắc bén.

Phong Dịch cười lạnh một tiếng, ngón tay đặt ở trên cò súng, “Sao trước đây ông không nghĩ tha cho mẹ tôi một con đường sống?”

Anh nhớ rõ cái đêm mưa ấy, ánh mắt bà vừa bi thương vừa đau đớn. Bà khó mà hiểu nổi vì sao Phong Đình lại làm ra chuyện vô ích như vậy, lại càng không hiểu nổi vì sao sau khi mọi chuyện bại lộ, phản ứng đầu tiên của ông lại là giết bà.

Nghe vậy, Phong Đình như rơi vào hầm băng, cả người cứng đờ. Lời nói như nghẹn lại khiến ông không cất lời nổi.

Phong Dịch nổ súng, viên đạn bắn vào ngực Phong Đình, cắm vào ngay gần trái tim ông. Viên đạn này không thể làm cho ông chết nhưng lại khiến ông cảm thấy đau đớn vô cùng.

Phong Đình kêu lên một tiếng đau đớn.

Phong Dịch đặt súng xuống, gọi đến số điện thoại của cảnh sát quốc tế, “Phong Đình chuẩn bị trốn, các anh có thể đến đây bắt ông ta.”

Nói xong, anh thờ ơ liếc Phong Đinh một cái rồi bình tĩnh nói thêm, “Phong Đình có ý muốn phản kháng nên ông ta phải chịu một chút vết thương ngoài ý muốn.”

Ánh mắt của Phong Đình phẳng lặng không có lấy một chút gợn sóng.

Sau khi tắt điện thoại anh cũng không nhìn Phong Đình nữa. Không khí xung quanh trầm lặng xuống, Phong Đình cụp mắt, vết thương vô cùng đau đớn nên ông không mở miệng nói một lời nào.

Một lúc sau, cảnh sát quốc tế đến, bọn họ mang Phong Đình đi, ông sẽ nhận sự trừng phạt của pháp luật.

Từ đầu đến cuối, Phong Dịch không liếc ông lấy một cái.

Phong Đình bị mang đi, Phong Dịch trở về nhà họ Phong. Ánh trăng chiếu vào cơ thể anh, ánh những tia lành lạnh lên mặt đất. Trong đêm tối, ánh trăng dường như trở nên ảm đạm, Phong Dịch nhìn ra ngoài cửa, bóng dáng trầm mặc càng thêm lạnh.

….

Nhà họ Giang.

Giang Huy ngồi trên salon, gương mặt hiện ra vẻ chán chường. Chỉ có vài ngày ngắn ngủi trôi qua thôi nhưng ông đã tiều tụy đi không ít.

Giang Thị tuyên bố phá sản, Giang Huy nổi danh ngày nào giờ đây đã phải bán toàn bộ tài sản, cả nhà cũng phải bán. Chẳng mấy chốc ông sẽ phải rời khỏi nơi này.

Không hiểu sao hai bên thái dương của Giang Huy cứ nhảy thình thịch, trong lòng ông sinh ra cảm giác bất an giống như sắp có chuyện xảy ra.

Căn phòng yên tĩnh lặng lẽ khiến người ta cảm thấy khó thở. Một lúc sau, tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ vẻ yên tĩnh trong nhà, Giang Huy đứng dậy đi về phía cửa.

Từ camera có thể thấy có mấy cảnh sát đứng ngoài cửa.

Giang Huy dường như đã quen với chuyện này, bởi vì trong thời gian này ông vẫn luôn bị điều tra về chuyện Ôn Ngu gánh tội thay ông.

Giang Huy cười lạnh một tiếng, “Người đã chết hết rồi, không còn bằng chứng đâu.”

Ông thầm cười nhạo sự ngu ngốc của cảnh sát. Ôn Ngu đã chết trong trận hỏa hoạn tại nhà giam, người ta cũng đã tìm được DNA của cô ấy trong tàn dư của trận hỏa hoạn rồi. Chuyện Ôn Ngu gánh tội thay ông năm đó Giang Huy làm việc rất cẩn trọng, cảnh sát có nghi ngờ cũng không có chứng cớ.

Ông mở cửa để cảnh sát tiến vào, cảnh sát cầm đầu mở miệng, “Giang Huy, ông chính thức bị kết tội, bây giờ ông theo chúng tôi về đồn.”

Giang Huy lùi một bước, có chút hoang mang nói, “Ôn Ngu chết rồi, bây giờ không có chứng cứ xác minh tôi làm việc này.”

Sắc mặt cảnh sát không đổi, sau lưng anh ta là bóng dáng quen thuộc ấy.

Giang Huy thấy mặt người kia, gương mặt phút chốc trở nên trắng bệch, ông khó khăn nói, “Ôn Ngu, sao cô lại còn sống?”

Một người vốn đã chết nhiều năm trước đột ngột xuất hiện trước mặt ông. Huống hồ đây còn là người do chính tay ông giết chết, nhất thời Giang Huy vô cùng khiếp sợ. Sống lưng ông lạnh buốt, không nói lên lời.

Ôn Ngu không để ý đến lời Giang Huy mà chỉ bình tĩnh nói, “Chứng cứ là do tôi cung cấp.”

Cảnh sát rất cung kính với Ôn Ngu, cô vừa nói anh ta đã tiến lên còng tay Giang Huy lại, “Ông đi được rồi đấy.”

Giang Huy không cãi lại được, đành phải lên xe. Ông biết, giờ thì ông không còn cơ hội để mà trở mình nữa rồi.

Đến ngày mở phiên tòa chính thức, Trác Man Nhân gặp được Ôn Ngu, bà có cùng phản ứng với Giang Huy, chính là vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ.

Trác Man Nhân và Giang Huy liếc nhau một cái, trong mắt họ chỉ còn lại sự tuyệt vọng. Bởi vì Ôn Ngu ra tòa làm chứng nên Trác Man Nhân và Giang Huy rất nhanh thì liền bị định tội, trong khoảng thời gian dài đằng đẵng sau này, họ sẽ cùng nhau ở nhà giam cho đến cuối đời.



Giải quyết xong việc của Trác Man Nhân và Giang Huy, Ôn Ngu lập tức đi tìm hòn đảo Liêu Thâm đang trốn.

Từ rất lâu, Liêu Thâm sợ việc này bại lộ nên hắn đã sớm để lại cho mình một đường lui, mua một căn nhà trên đảo hoang.

Qua vài lần điều tra, Ôn Ngu đã biết được nơi Liêu Thâm ẩn náu.

Ôn Ngu dẫn theo một nhóm người bao vây gian nhà của hắn ta. Bà dùng tay đưa ra ký hiệu để một người tiến lên đá văng cửa phòng.

Nòng súng đồng loạt chĩa vào phía trong phòng, nhưng lúc này căn phòng lại trống rỗng, không thấy một bóng người, nội thất trong nhà cũng không có dấu hiệu bị động vào. Trên bàn vẫn còn một ly cà phê uống dở.

Có lẽ Liêu Thâm đã nhận ra sự kỳ quái nên lập tức trốn khỏi đây. Tuy vậy nhưng Ôn Ngu nghĩ hắn ta chỉ mới rời khỏi đây thôi, chưa thể đi xa được.

Ôn Ngu nhíu mày, “Chúng ta chia ra, một nhóm người đi với tôi lên núi, một nhóm đi dọc theo bờ biển, phòng ngừa Liêu Thâm lên thuyền rời đảo.”

Căn nhà ở trong vùng núi sâu, quả là chỗ trốn tuyệt vời. Cây cối bên trong mọc rậm rạp, rất dễ ẩn nấp.

Ôn Ngu trước đây cũng đã từng gặp phải chuyện như thế này, cô căn cứ vào vết hư hại của cây cối, đoán được hướng Liêu Thâm chạy trốn. Bà chỉ tay về một hướng, “Đi bên này.” Toàn bộ người lập tức nghe lệnh Ôn Ngu, cùng nhau chạy lên núi.

Ôn Ngu không đoán sai, sau mười phút, đoàn người Ôn Ngu đã tìm được tung tích của Liêu Thâm, hắn ta cũng biết mình đã bị phát hiện nhưng vẫn không muốn khuất phục mà càng tiến sâu vào bên trong.

Ôn Ngu dừng chân, bà giơ súng lên, chĩa súng về phía Liêu Thâm, nín thở tập trung.

Giây sau, viên đạn từ súng bay ra, chuẩn xác bắn trúng chân hắn ta.

Tiếng súng rơi xuống cũng là lúc Liêu Thâm ngã trên mặt đất, Ôn Ngu ra lệnh đám thuộc hạ đến gần Liêu Thâm, triệt để chế trụ hắn ta.

Lúc này, trông Liêu Thâm cực kỳ chật vật, máu trên đùi không ngừng chảy ra, nhưng đám người Ôn Ngu rất có kinh nghiệm, họ lập tức băng bó vết thương cho hắn.

Bọn họ không thể để hắn ta chết dễ dàng như vậy, mà phải để hắn ta chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Bây giờ Liêu Thâm đã bị bắt, cảnh sát quốc tế cũng bắt đầu điều tra chuyên sâu, sau đó công bố ra bên ngoài tội ác của Liêu Thâm và Phong Đình.



Toàn bộ số tiền Phong Đình làm việc phi pháp để kiếm ra đều bị Phong Dịch giao nộp cho cảnh sát nên Phong thị cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.

Sau khi trở lại Mặc Thành, Phong Dịch và Giang Kiều liền vùi đầu vào công việc.

Nhưng trong lúc này lại xảy một việc kỳ lạ nho nhỏ. Phong Dịch bảo Giang Kiều tạm thời rời khỏi Châu Cảnh Ngự Uyển, cô có hỏi nguyên nhân nhưng anh lại không trả lời.

Dù vậy Giang Kiều vẫn ở trong khách sạn một thời gian cho đến khi Phong Dịch đưa chìa khóa lại cho cô.

Trở lại ngôi nhà của mình, cô mở khóa, xoay núm vặn, sau khi cửa được mở ra, bên trong dường như có thêm một chút cảm giác vui vẻ nho nhỏ.

Trước kia Phong Dịch và Giang Kiều ngay cả ở với nhau cũng bị ngăn cách bởi một bức tường, cửa vừa mở ra, đã chẳng còn thứ gì ngăn cách hai người nữa. Cô giật mình, mở miệng hỏi, “Phong Dịch, đây là chuyện anh làm nửa tháng này đấy à?”

Phong Dịch đưa lưng về phía cô, giọng nói của anh từ trước đến nay đều rất thấp, giống như lần gặp mặt đầu tiên đó, như một bài ca trầm ấm, “Giang Kiều, anh từng hứa với em.”

“Rằng chúng ta sẽ đến một nơi mới, bắt đầu lại một cuộc sống mới.”

“Còn có….” Phong Đình chợt quay người lại, nhìn thẳng về phía Giang Kiều. Mỗi chữ mỗi câu của anh đều rất nghiêm túc, “Anh muốn cùng em, tạo nên những hồi ức mới.”

Một lát sau, anh mới nói tiếp câu sau, “Hồi ức chỉ thuộc về hai chúng ta.”

Khóe môi Giang Kiều hơi cong lên. Cô đi tới gần Phong Dịch, bọn họ đẩy cửa ban công ra, cùng bước vào trong ánh hoàng hôn rực rỡ. Hai người đứng dưới nắng chiều. Mặt trời lặn xuống, bầu trời giống như đỏ dần lên.

Sau khi bị sửa chữa, từ nhà Phong Dịch có thể trực tiếp đi tới phòng ngủ của Giang Kiều. Nhưng mà từ phòng ngủ của cô bên này chỉ có thể tới phòng khách của anh. Giang Kiều cho rằng chuyện này rất không công bằng. Nhưng khi cô kháng nghị lại bị Phong Dịch trực tiếp bác bỏ.

Cô cảm thấy bản thân vẫn phải lấy lại danh dự từ việc khác.

“Giang Kiều…” Phong Dịch như muốn nói với cô cái gì đó.

Anh chưa kịp mở miệng, Giang Kiều đã quàng tay vào cổ anh, mạnh mẽ lôi anh cúi xuống làm cho anh phải nhìn thẳng mắt cô.

Mắt đối mắt, hô hấp ngày càng gần như không có gì ngăn cách hai người. Giang Kiều cười, đáy mắt cô hiện lên một tia quyến rũ, nụ cười bên môi trở nên xảo trá.

Giang Kiều nhíu mày, “Anh nói muốn tạo nên hồi ức mới với em, đúng không?”

Trong màu trời đỏ rực, làn da cô vẫn trắng như tuyết. Đôi môi đỏ hồng của cô như một cái bẫy mê người.

Mà lần này, Phong Dịch không cho Giang Kiều một cơ hội phản kích.

“Anh biết em nghĩ gì mà…” Phong Dịch tiến sát lại gần bờ môi cô.

Ánh mắt anh chậm rãi xẹt qua đôi môi đỏ mọng của cô. Áo sơ mi của anh bị cởi ra mấy nút, Giang Kiều có thể mơ hồ nhìn thấy cơ thể rắn chắc của anh.

Phong Dịch muốn trêu chọc cô nên mãi vẫn chưa chịu hôn xuống. Xung quanh anh là mùi hương nhè nhẹ của Giang Kiều, khuôn mặt cô sáng mịn, đôi môi cũng cực kỳ mê hoặc lòng người.

Không biết hai người đã nhìn nhau bao lâu, Phong Dịch bỗng nhiên mở miệng nói, “Trời tối rồi.”

“Đến lúc rồi ” Âm thanh của bỗng nhiên thật mê hoặc, “Phải không?”

Giang Kiều nói rõ từng chữ ám muội, “Cùng anh tạo nên hồi ức mới, em rất mong chờ… ”

Chưa dứt lời, môi Phong Dịch đã cúi xuống. Anh không cho cô nói nửa câu sau, dùng môi chặn môi cô.

Giang Kiều nhón chân đáp lại, Phong Dịch vịn tay sau đầu cô, hai người dựa trên ban công hôn nhau.

Giọng nói của cô càng thêm mê người, Giang Kiều rên khẽ một tiếng, “Đừng ở chỗ này.”

Phong Dịch không để ý, thay cô ổn định cơ thể, “Hử?”

Giang Kiều nói lại, âm thanh rất nhỏ nhưng lại quyến rũ vô cùng vuốt ve lỗ tai anh, “Vào trong nhà đi.”

“…”

Hai người quấn quít vào trong phòng, cái hôn nhẹ nhàng lại trở nên nặng nề, hô hấp cũng gấp gáp hơn.

Họ đóng cửa lại nhưng không dừng động tác. Sau khi kéo rèm cửa sổ lại, đèn không bật, trong phòng tối đen như mực.

Trong bóng tối này chỉ có da thịt quấn quít, âm thanh dễ nghe cùng nhiệt độ nóng bóng. Mà bên ngoài phòng, trời đã tối. Ánh trăng treo trên cao, rơi xuống đất những ánh sáng lấp lánh.

Cô từng chỉ muốn câu dẫn anh, nhưng lại không ngờ tới bản thân thật sự sẽ yêu anh.

Anh có thể lạnh nhạt với tất cả mọi người, nhưng lại không thể phớt lờ cô.

Bọn họ cùng nhau đi qua những tháng ngày đen tối, cùng nhau cứu vớt tương lai của hai người. Trong bóng tối nắm lấy tia ánh sáng nhỏ nhoi.

Chỉ cần họ ở bên nhau thì mãi mãi mãi sẽ không còn cuộc sống đen tối.

– Hoàn chính văn –
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.