- Điện hạ, nên tỉnh rồi ạ. Nếu còn ngủ nữa, e rằng tối nay người sẽ mất ngủ đấy ạ.
Tác dụng của thuốc bổ quá nhiều, khiến ta ngủ cả một buổi chiều. Nếu không nhờ Duyên Mộc đánh thức, có lẽ ta vẫn tiếp tục ngủ.
Lúc này trời đã tối, trăng đã lên, treo cao trên đầu ngọn tre ở bên ngoài.
Duyên Mộc vươn tay đỡ ta dậy, rời khỏi giường tiến ra bàn ngồi. Trên bàn bày bốn món ăn, thanh đạm mà đầy đủ dinh dưỡng.
- Điện hạ, người mau ăn đi ạ, nhân lúc còn nóng.
Ta gật đầu, đón lấy cái bát ngọc mà Duyên Mộc đưa tới, lại cầm đũa bắt đầu ăn. Tuy không thấy ngon miệng, ta vẫn cố gắng ăn nhiều hơn bình thường một chút, để có thể mau khoẻ lại.
Vì ta ốm quá lâu rồi.
Ta vẫn nhớ, từ sau khi phụ thân mất, mẫu hoàng giận chó đánh mèo mà lạnh nhạt với ta. Người trong hoàng cung này toàn là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, thấy ta bị lạnh nhạt, cũng bắt đầu đối xử không tốt với ta. Tuy ta mang danh nghĩa là đại hoàng nữ, là nữ nhi đầu tiên của mẫu hoàng, nhưng trên thực tế thì ta sống còn không bằng một tiểu thư nhà quan ở bên ngoài.
Kể từ đó đến nay cũng đã được mười năm.
Thời gian dài ăn không đủ no, mặc không đủ ấm đã thay đổi cơ thể ta, biến ta trở thành một kẻ dễ ốm dễ bệnh, mỗi lần bị là phải kéo dài đến một hai tháng.
- Điện hạ ăn được nhiều như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-song-lai-cua-hon-quan/2677690/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.