Mà Bạch Trúc, người tất cả mọi người đều đang kiếm tìm lúc này đang cả người đầy vết thương dẫn Đường Tuấn Hào trốn dưới gara ngầm của một siêu thị lớn.
Tình huống của Bạch Trúc không được tốt lắm, nói một cách chính xác thì thật sự rất không ổn, bụng cậu bị rách ra cả một mảng lớn, tuy rằng máu tươi từ miệng vết thương lớn trào ra đã được cậu dùng yêu lực chặn lại, nhưng máu này càng không chảy ra, thì sẽ lại càng ứ đọng lại vào cơ thể cậu, sẽ chỉ làm tình hình cậu trở nên nguy kịch thêm.
Mà Đường Tuấn Hào được cậu cứu vào đúng thời khắc nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc trên người lại gần như không hề có vết thương nào, toàn bộ công kích của đối phương đều đã bị Bạch Trúc chặn lại.
“Chúng ta tới bệnh viện.” Đường Tuấn Hào nhìn vết thương của Bạch Trúc, mày nhíu thật chặt.
“Tôi không sao,” Bạch Trúc vốn có khuôn mặt trắng nõn, bây giờ bị thương nặng như vậy, khuôn mặt phúng phính lại càng trắng bệch lại như giấy, cậu còn an ủi Đường Tuấn Hào, “Tôi có thể tạm thời làm vết thương không chảy máu nữa, hơn nữa đối phương là đạo sĩ, đuổi giết tôi là quang minh chính đại, còn cả anh cũng…”
Đường Tuấn Hào thực ra hoàn toàn không hiểu rõ được tình hình trước mắt đây là thế nào, nhưng dáng vẻ yếu ớt của Bạch Trúc làm cho hắn cảm thấy chói mắt dị thường, tâm tình vốn nóng nảy đột nhiên biến thành phiền não dị thường, mơ hồ có kích động muốn phá hoại.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-sau-khi-ket-hon-cua-chuot-manh/2501722/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.