Chương trước
Chương sau
Đang là tháng giêng nhưng khí trời ở thủ đô vẫn cực kì giá lạnh. Viêm Phi Ngang và Tô Ngọ khi ra ngoài đã mặc thêm áo khoác, hơn nữa để các bé con càng được thêm ấm áp trong quần áo của họ, thì quần áo chọn mặc đều là áo khoác cổ cao, rất dày và có lông ấm.

Các thú con chui tới chui lui trong quần áo của hai ba ba một lúc, liền chui đầu ra khỏi cổ áo, móng vuốt nhỏ bám vào lông vũ trên cổ áo, sau đó bị thế giới bên ngoài làm cho sợ tới ngây cả người!

Hôm nay Viêm Phi Ngang không lái xe, anh nắm tay Tô Ngọ bắt taxi, hai người mang theo các bé con ngồi lên xe.

Trên taxi có người xa lạ không quen biết, các thú con ở nhà đã quen quậy banh nóc nhà giờ cứ như đã hóa thân thành mấy con chim cút nhỏ, đứa nào đứa nấy đều không dám phát ra tiếng động, nép thật chặt trong quần áo của ba ba, chỉ sợ bị người ta bắt mất, sau này không còn được gặp lại hai ba ba sẽ đau lòng biết bao!

Đến rạp chiếu phim, Viêm Phi Ngang mua bỏng ngô, các loại đồ ăn vặt và cả đồ uống nóng cho Tô Ngọ như mọi khi, mua xong, lúc này anh mới chen vào hàng người đang xếp dày đặc mua vé xem phim.

Đang mùa Tết, phim chiếu nhiều vô số, Viêm Phi Ngang và Tô Ngọ có nhìn thấy áp phích quảng cáo của một bộ phim điện ảnh đang chiếu, thấy bên cạnh có vài cô bé đều đang nhìn một tấm áp phích trong số đó rít gào, nói nam thần thật đẹp trai các loại, Viêm Phi Ngang và Tô Ngọ cũng nhìn thấy, đó là một bộ phim đề tài phá án, Tô Ngọ cảm thấy có hứng thú, vì vậy cũng chọn xem bộ phim này theo các cô.

Sau khi chọn xong phim họ cố tình ngồi ghế tình nhân, hai người ngồi xuống ghế salon dài, năm thú con thấy đại sảnh rộng rãi đã tối lại, cuối cùng cũng thò cái đầu nhỏ ra hiếu kì quan sát bên ngoài.

“Chít chít chít…” Thú con nhỏ giọng kêu lên, vẫn cảm thấy nơi này hơi đáng sợ, chẳng qua vẫn có hai ba ba ở bên cạnh, làm cho các bé cảm thấy an toàn hơn một chút, cẩn thận đưa đầu nhìn ngó xung quanh.

Rất nhanh, phim đã bắt đầu, trên màn hình rộng lớn chợt lóe sáng, đối với các thú con mới sinh mà nói, người to lớn tựa như ~ bầu trời làm cho các bé sợ hết hồn, có điều rất nhanh các bé lại bị màu sắc trên màn hình hấp dẫn tầm mắt, mấy cái đầu xếp thành một hàng thò ra khỏi cổ áo của hai ba ba mở to hai mắt tò mò nhìn xem.

Năm thú con, cổ áo Tô Ngọ có hai bé, bé cả và bé năm, trong cổ áo Viêm Phi Ngang là ba đứa thích nghịch ngợm gây sự, đôi mắt to trên cái đầu be bé thoạt nhìn cực kì đáng yêu. Có lẽ bởi trời sinh huyết mạch tương liên, cũng có thể là mấy bé con nho nhỏ giống hệt nguyên hình của Tô Ngọ, rất được người yêu thích mà trên mặt Viêm Phi Ngang dù không có biểu cảm gì nhưng thực ra trong lòng lại cực kì yêu thương các con trai của mình, anh lấy bỏng trong cốc của Tô Ngọ, bóp cho nhỏ ra chia cho các bé thú con.

Thú con mới sinh không ăn được quá nhiều thứ gì khác ngoài sữa bột, dù sao vẫn chưa mọc răng, nhưng bỏng ngô ngòn ngọt thơm thơm thực sự rất hấp dẫn, các bé sóc con kế thừa thuộc tính thích ăn ngon của ba ba Tô Ngọ, cũng không nhịn được mà thè lưỡi ra liếm một cái.

Vị ngọt lành kia đọng trên lưỡi vào trong miệng, năm sóc bay nhỏ không nhịn được, trợn tròn đôi mắt vốn đã to.

Ngon ngon quá!!!

Hóa ra trên đời này vẫn còn có đồ ăn ngon như vậy!!!

Vì vậy, các thú con lần đầu ra khỏi nhà, ngoài sự sợ hãi đối với hoàn cảnh xa lạ, thì thế giới bên ngoài đã để lại cho các bé ấn tượng vô cùng tốt đẹp, nơi này có rất nhiều đồ ăn ngon á! Chơi vui nữa! Sau này nhất định phải theo hai ba ba đi thêm lần nữa!

Bộ phim họ chọn xem này rất hay, diễn viên chính tướng mạo không tệ, diễn xuất cũng rất tốt, quan trọng là nội dung bộ phim rất rõ ràng, logic, thủ pháp kể chuyện của đạo diễn cũng làm cho người ta cực kì mê say, Tô Ngọ xem rất tập trung, Viêm Phi Ngang cũng nhìn nhiều thêm vài lần, có điều anh vẫn càng chú ý tới mấy bé con trên người mình hơn.

Các thú con xem không hiểu nội dung của bộ phim, các bé chỉ đơn thuần bị hấp dẫn bởi màu sắc rực rỡ, bóng người lúc ẩn lúc hiện trên màn hình, đương nhiên tinh lực của các bé chủ yếu vẫn luôn đặt trên bỏng ngô ngọt ngào.

Bỏng ngô ăn dù ngon, nhưng Viêm Phi Ngang cũng lo các bé ăn nhiều quá sẽ không tốt, chỉ thi thoảng mới đút cho các bé một miếng, thú con dù nghịch ngợm nhưng khi ra ngoài lại rất nghe lời hai ba ba, có lẽ là do các bé thực ra vẫn luôn lo rằng sẽ bị ba ba bỏ lại ở một nơi xa lạ thế này.

Hài lòng xem xong phim, Viêm Phi Ngang chờ dòng người đông đúc trong rạp tản bớt đi một chút rồi mới nắm tay Tô Ngọ dắt ra ngoài.

Lúc này bầu trời đã bị bao trùm bởi một tấm màn tối thui, Viêm Phi Ngang nắm tay Tô Ngọ, chầm chậm đi trên đường.

“Chúng ta đã về chưa?” Dù sao trên người họ cũng còn mang theo các thú con, không tiện ở lại bên ngoài quá lâu.

“Đi siêu thị mua vài thứ rồi về nhà.” Viêm Phi Ngang định mang các thú con mới sinh đi dạo trong siêu thị, cũng để bọn nhỏ tập “làm quen”.

“Được, vậy chúng ta đi siêu thị đi.” Tô Ngọ có hảo cảm với siêu thị của con người là không thể nghi ngờ, vui sướng hài lòng gật đầu.

Khi một nhà bảy miệng ăn đang chuẩn bị chậm rãi đi về phía siêu thị lớn gần đó, Viêm Phi Ngang bỗng cảm giác có tiếng bước chân vội vã mang theo chút hốt hoảng chạy về phía họ từ sau lưng, thiếu chút nữa đã va phải hai người, Viêm Phi Ngang bỗng ôm lấy Tô Ngọ, hai người nhanh chóng dời khỏi vị trí ban đầu.

Hai người đã tránh đường, đáng lẽ người qua đường đang chạy hoang mang kia phải chạy băng qua thật dễ dàng thuận lợi mới đúng, nhưng đáng tiếc cũng không biết có phải người này đã báo trước sẽ phải gặp kiếp nạn vào hôm nay hay không mà số mệnh đã an bài cho cậu vừa mới bước một bước lại đúng lúc vấp phải luống hoa nơi lối rẽ, bịch một cái ngã lăn xuống đất.

Nói là ngã bịch một cái, nguyên nhân chính là bởi người bị ngã kia chính là một cậu trai mập mạp, cậu mập đột nhiên bị ngã cũng giật mình, cậu vốn rất hoang mang, chạy nhanh như thể sau lưng có quỷ đang đeo bám, lúc này ngã xuống đất lại càng thêm hốt hoảng, muốn bò dậy đứng lên khỏi mặt đất, nhưng bởi mập, nên động tác này làm vô cùng khó khăn, cậu như thể một con cá mắc cạn, giãy đành đạch nửa ngày cũng không bò dậy nổi, còn làm cho bản thân thở dốc không ngừng, mồ hôi vã đầy mặt, lộ ra biểu cảm đầy tuyệt vọng.

Tô Ngọ đứng cạnh cậu ngẩn ra, nhanh nhẹn khom lưng đỡ người đứng dậy, lo âu hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Cậu mập được Tô Ngọ đỡ dậy cũng rất bất ngờ, cậu liếc mắt nhìn Tô Ngọ một cái lại càng cảm thấy ngoài ý muốn, chẳng qua lúc này cậu căn bản không có thời gian dừng lại lâu, sau khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngay gần đó, cậu nhanh chóng nói lời cảm ơn với Tô Ngọ, cắn răng lết đôi chân đang không ngừng chảy máu chạy đi, cố gắng chạy vào siêu thị lớn cách đó không xa.

Sau khi người kia chạy đi rồi, Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang rất nhanh đã được nhìn thấy rõ ràng người đuổi theo cậu mập kia.

Người đến nhìn hai người, hơi sững sờ một chút, ánh mắt tụ lại trên người Tô Ngọ, hai mắt hơi híp lại.

Người đến chính là một đạo sĩ.

Viêm Phi Ngang liếc mắt nhìn đã nhận ra ngay thân phận của gã, anh bất động thanh sắc đứng chắn trước mặt Tô Ngọ, để người yêu nhỏ là yêu tinh đứng sau lưng mình.

Đạo sĩ nhìn ra được hành động bảo vệ của Viêm Phi Ngang, con ngươi đảo đảo, bỗng cười nói: “Không biết hai vị có nhìn thấy một tên béo vừa mới chạy về hướng này hay không, cậu ta cướp một thứ vô cùng quan trọng của tôi, tôi muốn giành lại đồ.”

Ngữ khí của gã vô cùng thân thiện, ánh mắt nhìn Viêm Phi Ngang cũng cực kì chân thành.

Viêm Phi Ngang cũng không hiểu tại sao thái độ trước sau của người này lại chênh lệch lớn tới vậy, nhưng cũng không hé răng. Tô Ngọ bị anh đứng chắn trước mặt thì lại đáp: “Chúng tôi không nhìn thấy.”

Đạo sĩ đương nhiên không hề bị một câu nói của cậu lừa, gã mới nãy vừa lần tới, khí tức của con trư yêu kia chính là chạy trốn theo hướng này, đồng thời gã rõ ràng có thể cảm nhận được trư yêu này có vẽ đã bị thương, mùi máu mang theo khí tức dày đặc vẫn còn quanh quẩn ở đây, nhưng gã lại không thể truy đuổi thêm được nữa!

Không hề có gì cả! Yêu tinh heo trắng kia tựa như phi thăng ngay tại chỗ, máu tươi nhiễm khí tức ở đây, nhưng tung tích sau đó đã bị xóa sạch không còn một mống!

Đạo sĩ rất không cam lòng, hơn nữa gã cũng có thể nhận ra được đứng sau lưng người đàn ông cao lớn này, cũng là một yêu tinh!

Nhưng trước mặt người đàn ông cao lớn này, đạo sĩ không muốn chọc vào, vẫn duy trì ý cười nhu hòa trên mặt, thân thiện nói: “Không nhìn thấy thì thôi vậy, tôi đi chỗ khác tìm xem, cảm ơn hai người đã giúp.” Trên mặt gã trông rất khách khí, nhưng trong lòng lại cực kì coi thường, những con người này không biết trời cao đất rộng gì cả, coi trọng khuôn mặt đẹp đẽ của những yêu tinh kia là dẫn người lên giường ngay… cũng không nghĩ thử xem nguyên hình của những yêu tinh quỷ quái đáng chết kia là cái gì! Người phàm bị vui thích nhất thời che mắt, sau này biết rồi nói không chừng còn thấy kinh tởm tới mức nôn hết cả bữa ăn hôm trước ra!

Đạo sĩ không dây dưa thêm nữa, phẫn nộ trong lòng bỏ đi.

Viêm Phi Ngang cảnh giác nhìn người này đi xa rồi, mới vội quay đầu lại đánh giá Tô Ngọ từ trên xuống dưới, “Tiểu Ngọ, em có sao không?”

Tô Ngọ lắc đầu, “Em không sao.” Lập tức cậu nghi hoặc hỏi, “Vị đạo sĩ này, không giống người tốt cho lắm.” Chỉ là trong nhận thức của cậu, tuy rằng đạo sĩ và yêu tinh đa số luôn đứng ở hai phe đối nghịch nhau, nhưng cậu đã đọc trong truyện nên cũng có nhận thức rằng đạo sĩ là người chính nghĩa, ít nhất họ cũng sẽ không làm con người bình thường bị thương, nhưng vị đạo sĩ này có vẻ lại không giống như vậy.

Viêm Phi Ngang khẽ cau mày, từ khi Cục 9 mới thành lập đã tiến hành làm thống kê  về những người tài ba kẻ dị sĩ hành tẩu trong đô thị, Viêm Phi Ngang sau khi tới Cục 9 cũng đã điều tra nhiều hồ sơ nhưng trong ấn tượng của anh có vẻ cũng không hề có ấn tượng về người này.

“Anh sẽ bảo Mạnh Thực tra một chút.” Viêm Phi Ngang móc điện thoại ra nhắn tin cho Mạnh Thực.

Tô Ngọ gật đầu, các thú nhỏ vừa nãy có lẽ là cảm nhận được khí tức trên người đạo sĩ kia nên đều sợ tới mức đều chui tọt lại vào trong quần áo của họ, Tô Ngọ cực kì đau lòng, cậu dùng linh lực vuốt ve an ủi từng đứa một.

“Còn muốn đi siêu thị không?” Viêm Phi Ngang nhắn tin xong, giơ tay vuốt mái tóc mềm mại của Tô Ngọ.

“Có, em muốn đi.” Tô Ngọ không muốn để cho cái người không hiểu ra làm sao kia phá hoại một ngày hẹn hò của một nhà bảy miệng ăn họ, cười híp mắt gật đầu.

“Được.” Viêm Phi Ngang cũng cười, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán cậu, rồi mới nắm tay cậu rời khỏi nơi này.

Người trong siêu thị lớn nhiều vô kể, nhiều tới mức dù giờ đã là buổi tối thì đâu đâu vẫn cứ tràn ngập khí tức của con người, có thể che giấu hoàn toàn khí tức của yêu tinh ẩn thân trong đó.

Tô Ngọ cùng Viêm Phi Ngang đi giữa các giá hàng trong siêu thị, vừa mua sắm, thả đồ vào trong xe đẩy vừa nhỏ giọng nói với anh: “Thực ra cái người mập mạp vừa rồi là yêu tinh đó.”

Viêm Phi Ngang khá là ngạc nhiên, lập tức đáp: “Khó trách, đạo sĩ kia hẳn là đuổi giết cậu ta.”

“Ừm, em cũng nghĩ vậy.” Tô Ngọ gật đầu, nhìn thấy một loạt sô cô la đóng gói xếp trên kệ, nghe nói lễ tình nhân, là người yêu phải tặng sô cô la cho nhau, vì vậy cậu cố tình mua vài thanh, vừa nhặt đồ vừa nói với anh, “Cậu ấy là trư yêu, không ngờ lại là heo đó nha.” Đây đúng là một chuyện rất đáng ngạc nhiên! Rõ ràng còn là heo được con người nuôi nữa, heo nuôi nhà thường có rất ít cơ hội có thể thành tinh thành công, mà chưa nói tới chuyện thành tinh, muốn sống thọ và chết tại nhà đã là điều không thể rồi, vừa mới lớn lên béo mẫm một cái đã bị người ta giết thịt ăn ngay, phải biết rằng trư yêu đa phần đều là heo rừng thành tinh mà thành, heo nuôi nhà thì khả năng đó lại cực kì ít.

Viêm Phi Ngang gật đầu, định về nhà cũng sẽ tra xét thử một chút xem.

Các thú con không hề biết tới phiền não của người lớn, bây giờ các bé đã không còn cảm nhận được khí tức đáng sợ kia nữa, có đứa cẩn thận chui cái đầu nhỏ ra khỏi cổ áo của ba ba, sau đó lại một lần nữa bị siêu thị lớn làm cho khiếp sợ.

Thơm, thơm quá! Nơi này chắc chắn có rất nhiều món ngon! Ngon như cái món ngọt ngào còn có thể kéo được đường ra các bé vừa mới ăn lúc nãy vậy!!!

Thật muốn ở lại nơi này! Thật muốn lăn lộn gào thét trong đủ các loại thức ăn ngọt ngào kia!

Hai chồng chồng chuyển tới một quầy bán điểm tâm ngọt, bởi hương thơm từ nơi này quá hấp dẫn, chân Tô Ngọ tựa như có ý thức, đi thẳng tới trước quầy hàng, đôi mắt to tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm đồ đặt trong tủ kính.

Viêm Phi Ngang đã quen nhìn thấy bộ dáng cứ nhìn thấy món ngon là không thể nhúc nhích của cậu, vô cùng dứt khoát chọn mua cho cậu vài món ăn mang về.

Các thú con hoàn toàn được ba ba Tô Ngọ di truyền trên phương diện này! Đợi đến khi phát hiện hai ba ba sắp rời khỏi nơi đó, suýt chút nữa đã khóc òa lên! Không muốn, các bé muốn làm ổ ở đây! Nơi này có nhiều món ăn ngon như vậy, tại sao lại phải đi chứ!

Hai ba ba nghe được tiếng kháng nghị chít chít liên tục của các bé —— may mà người khác nghe không hiểu cũng không nghe được tiếng chít chít của các bé, bằng không sẽ cho là có chuột tới náo loạn —— thật là xấu hổ quá mà, cảm giác mang theo một đám hùng hài tử ra ngoài, hùng hài tử còn khóc lóc om sòm lăn lộn nhất định phải cướp đồ của người khác thật sự quá là lúng túng, lần đầu Tô Ngọ cảm nhận được thế nào gọi là mất mặt, thú con đúng là không nghe lời, không hiểu chuyện gì cả!

Vẫn là Viêm Phi Ngang trấn định hơn, anh hạ thấp giọng dọa mấy đứa: “Còn ầm ĩ nữa sẽ bỏ lại các con ở đây.” —— Lời nhắc nhở đám hùng hài tử này vĩnh viễn luôn mang theo một giọng điệu trước sau như một, cổ kim nội ngoại chưa từng đổi thay.

Cũng may đám hùng hài tử mới bị dọa lần đầu nên thật sự có chút giật mình, không đứa nào dám hé răng nhao nhao kêu lên nữa, ngoan ngoãn chui về quần áo của ba ba, dù nơi đó rất thơm nhưng không muốn tách ra khỏi ba ba đâu!

Tô Ngọ thấy các bé đã yên tĩnh lại rồi, liền dùng ánh mắt sùng bái nhìn ba ba của đám nhóc con, Phi Ngang thật là lợi hại! Mới nói một câu thôi đã có thể làm cho mấy đứa ngoan ngoãn trở lại rồi!

Viêm Phi Ngang sờ sờ mũi, vẻ mặt rất bình tĩnh, bọn nhỏ không nghe lời, thực ra anh cũng rất lúng túng đó.

Một nhà bảy miệng ăn náo náo nhiệt nhiệt chọn đồ trong siêu thị, cảm nhận niềm hạnh phúc ở bên gia đình của người bình thường, cũng như cả sự vui sướng lẫn phiền não khi nuôi con. Mà ở cách đó không xa, đi ra khỏi cửa kính của cửa hàng đồ uống, bạch trư yêu hóa thành cậu mập kia hâm mộ nhìn về phía họ, cậu vừa mới có cảm giác người kia cũng là yêu, hơn nữa còn lén giúp mình nữa, đúng là một yêu tinh tốt bụng, thú con của họ cũng thật là đáng yêu! Cậu cũng rất muốn có!

Aiz, cậu ưu sầu thở dài, quay đầu lại nhìn thấy trong cửa hàng đồ uống cũng treo một tấm áp phích quảng cáo phim điện ảnh của nam thần, vì vậy lại thở dài ra một hơi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.