Tần Hư Lăng mời ba người ăn cơm, đương nhiên cuối cùng chiếc xe thể thao kia cũng không đưa cho hồ ly, có điều hắn dùng một thứ quan trọng khác để đổi với hồ ly.
“Sau này cậu chính là nghệ sĩ trong công ty tôi rồi, cứ hung dữ như vậy cũng không tốt đâu.” Điều kiện Tần Hư Lăng đồng ý chính là kí hợp đồng với hồ ly, cho y tài nguyên tốt nhất, nâng y thành minh tinh lớn, có điều hắn vẫn không nhịn được mà trêu y một câu.
Hồ ly hừ một tiếng, không thèm để ý tới hắn. Y chỉ làm ăn có lời, bỏ qua xe muốn Tần Hư Lăng nâng mình lên, đây tuyệt đối là mua bán có lời, hơn nữa với sức mạnh của hắn, cũng sẽ không có ai dám hãm hại y.
Tần Hư Lăng cũng được y thông cảm cho, Tô Ngọ lại càng tỏ ý sẽ không truy cứu trách nhiệm chuyện này, vì vậy tất cả mọi người đều vui vẻ.
Đưa hồ ly về nhà rồi, hồ ly nói muốn hiểu rõ chuyện trong làng giải trí vì vậy liền vụng về lên mạng tìm hiểu, Tô Ngọ thì ở trong sân chăm sóc linh thực.
Từ khi cậu trở lại, linh thực trong sân lại một lần nữa tốt tươi, bề ngoài cũng rất đẹp, đặc biệt là lần này sau khi Tô Ngọ từ trên núi trở về, những thực vật kia lại càng thêm thân thiết với cậu, ngay cả chính Tô Ngọ cũng cảm nhận được.
Viêm Phi Ngang giúp cậu nhổ bớt không ít cỏ dại đã mọc cao lên, nghe Tô Ngọ vừa bận rộn vừa ngọt ngào kể chuyện ở trường, trong lòng thấy vui vẻ một cách yên bình.
“Gần đây chương trình học khó theo kịp quá, em có đến thư viện đọc sách theo như lời của thầy cô, nhưng vẫn hơi khó.”
“Theo không kịp cũng không cần vội, cứ từ từ.” Đây là chuyện Viêm Phi Ngang đã sớm ngờ tới, chẳng qua họ cũng không vội vàng muốn Tô Ngọ tốt nghiệp rồi tìm việc kiếm tiền, thực sự không được thì học nhiều thêm vài năm nữa cũng được.
“Nhưng mà chẳng bao lâu nữa là thi học kì rồi, Triệu Ngôn nói nhỡ trượt thì sẽ rất phiền.” Tô Ngọ cũng có không ít phiền não.
“Vậy thì mời Hàn Ý Ổn tới dạy cho em vào cuối tuần, sẽ không sao đâu.”
“Em cũng nghĩ vậy.” Tô Ngọ gật đầu, sau đó lại nói, “Chỉ lo là thầy ấy không rảnh tới đây, thầy ấy đang bận hẹn hò với đàn anh Chung.”
Bởi lần trước bị hồ ly ác độc kia phá rối, mọi người đều hiểu lầm Chung Thận Cần là một công tử nhà giàu cặn bã, sau này mới biết hóa ra cũng không phải là như vậy, đều là hồ ly ác độc kia vì muốn chia rẽ hai người nên mới bày trò, xen vào giữa hai người.
“Vậy em có thể lén hỏi cậu ấy trước, nếu như cậu ấy không đến được thì anh lại mời những người khác tới dạy cho em.”
“Được rồi, cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Tô Ngọ ngồi xổm trong sân học theo động tác của Viêm Phi Ngang, nhẹ nhàng nới lỏng đất cho linh thực rồi tưới thêm chút nước.
Gần đây khói bụi trong không khí ở thủ đô trở nên nghiêm trọng hơn, trong nhà họ bởi có linh thực mà xung quanh đều có linh khí ôn hòa, không khí thành ra lại tốt hơn nhiều so với bên ngoài.
Hai người bận rộn trong sân một hồi, Viêm Phi Ngang nói: “Đúng rồi, lần trước Cố Tinh Hà nói có người muốn nhờ em chỉ dạy tu luyện, chờ em thi xong rồi tới đi.”
“Chỉ dạy họ tu luyện cũng không tốn thời gian đâu nhỉ? Chỉ cần em rảnh em sẽ tới xem giúp cho.” Tô Ngọ cảm thấy đây chính là giúp đỡ Phi Ngang và Cố Tinh Hà đại ca, cậu rất bằng lòng.
“Vậy được rồi, anh sẽ sắp xếp.”
Bởi những người ở trụ sở huấn luyện đều là người mắt cao quá đầu, Cố Tinh Hà cũng muốn kéo dài thời gian, lần này thấy Viêm Phi Ngang chủ động nhắc tới, liền nở nụ cười, “Được rồi, để tôi nói cho họ biết, đại sư họ vẫn luôn mong chờ gần đây đang bận thi cử, nhưng vẫn có thể dành ra chút thời gian trong trăm công nghìn việc tới đây xem qua cho họ một chút.”
“Cũng được.”
Cố Tinh Hà cuối cùng quả nhiên nói lại y nguyên lời vừa rồi cho người trong trụ sở huấn luyện nghe.
“Thi cử? Đại sư đang bận thi gì vậy? Không biết chúng tôi có thể giúp đỡ được không.” Người này trước đây mắt luôn đặt cao quá đầu, mắt thấy việc tu hành của Cố Tinh Hà vèo vèo tăng tiến, từng ngày trông mong mãi mà không được, cũng tự động phóng đại hình tượng đại sư trong lòng trở nên thật cao lớn, ngay cả nói chuyện cũng cung cung kính kính.
Cố Tinh Hà đưa đôi mắt đẹp nhìn cậu ta, cười híp mắt đáp: “Thi giữa kì.”
Mọi người: “…”
Tất cả mọi người đều mờ mịt, một người trong đó cẩn thận hỏi: “Lẽ nào đại sư vẫn còn đang đi học?”
“Đúng vậy.” Cố Tinh Hà cười híp mắt gật đầu, “Cậu ấy là sinh viên đại học năm nhất, rất bận, thế nên các cậu tốt nhất là nên thành thật chút, đừng làm tốn thời gian của cậu ấy, nếu không bỏ lỡ lần này, cũng không biết là còn phải đợi đến khi nào nữa.”
Không ngờ lại là sinh viên đại học năm nhất…
Tất cả mọi người đều rớt cằm kinh ngạc, nhưng đợi đến khi họ cuối cùng cũng được nhìn thấy Tô Ngọ, lại càng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Chiều hôm đó Tô Ngọ không có tiết, Viêm Phi Ngang trực tiếp đưa cậu tới trụ sở.
“Em không cần chuẩn bị gì sao?” Tô Ngọ thực ra hơi căng thẳng, lo mình biểu hiện không tốt, sẽ làm cho Phi Ngang mất mặt.
“Phải giữ vững phong độ cao nhân.” Hồ ly ngồi ghế sau cùng đi nghĩ kế cho cậu. Hồ ly đã nghỉ việc giao hàng ở cửa hàng thức ăn nhanh, bây giờ đang huấn luyện trong công ty giải trí của Tần Hư Lăng, nghe nói Tô Ngọ muốn đi “chỉ dạy” người khác, y hơi lo Tô Ngọ sẽ bị bắt nạt, nên xung phong nhận việc đi cùng nghĩ kế kiêm làm chỗ dựa cho cậu.
Viêm Phi Ngang nói: “Em cứ tùy tiện là được rồi, nếu có kẻ dám không cung kính với em, thì cứ trực tiếp dùng linh lực giáo huấn, không ai dám đắc tội em đâu.”
Hồ ly cũng nghĩ vậy. Sự thật cũng chính là như thế, trong trụ sở huấn luyện lại càng để tâm tới kẻ mạnh hơn, vẫn có chút khác biệt so với thế giới bên ngoài.
Tô Ngọ dựa theo lời anh hai Viêm đã dạy, giả làm cao nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, cùng Viêm Phi Ngang đi vào trụ sở huấn luyện, vì để trông càng giống cao nhân hơn, sóc bay nhỏ còn nhịn đau bỏ qua một cơ hội nắm tay Phi Ngang, vô cùng chuyên nghiệp.
Người trong trụ sở huấn luyện cũng không ít, nơi này là khu vực quản lý quân sự hóa, thế nên cho dù tất cả mọi người dù có dùng vẻ mặt không thể tin nổi trừng Cố Tinh Hà khi hắn giới thiệu “đại sư” “cao nhân”, thì hàng ngũ xếp vẫn rất khá.
“Mọi người trong quá trình tu luyện có vấn đề gì có thể từng người một lên hỏi Tô đại sư.” Cố Tinh Hà nghiêm túc nói.
Mới đầu không có ai dám hé răng, mọi người nhìn cậu bé thấp nhỏ như còn chưa trưởng thành kia, trong lòng tràn ngập không tín nhiệm, không tin rằng người như vậy thì có thể có năng lực mạnh bao nhiêu, lại càng không tin rằng cậu có thể chỉ dạy cho họ.
Không ai mở miệng hỏi câu nào, không khí nhất thời im lặng, xen lẫn vài phần lúng túng.
Cố Tinh Hà cười lạnh liếc mắt nhìn những người này một cái, nói: “Nếu đã không có ai có chuyện muốn hỏi, vậy thì sau này cũng đừng hỏi tôi nữa, thời gian của Tô đại sư rất quý giá!”
Trong hàng trở nên rối loạn, trong đó có vài người phân vân, còn có người ôm tâm tình xem kịch vui. Lúc này một người tự cao tự đại, căn bản không để cậu vào trong mắt đi ra, cười híp mắt nói với Tô Ngọ: “Tô đại sư, không biết bây giờ cảnh giới đến đâu rồi? Có thể biểu diễn cho chúng tôi xem một chút được không?”
Nhìn thấy người mở miệng kia, sắc mặt của Viêm Phi Ngang và Cố Tinh Hà đều trở nên không tốt, người này vẫn luôn tự cao tự đại, không đặt bất kì ai vào mắt, trước đây người này từng cười nhạo Viêm Phi Ngang chỉ là người bình thường không có tư cách quản lý Cục 9, còn nói Cố Tinh Hà làm lãnh đạo chỉ hữu danh vô thực.
Tô Ngọ liếc mắt nhìn người kia một cái, nhìn một cái liền biết người này rất mạnh, nhưng mắt lại đặt quá cao so với đầu, cực kì đáng ghét.
Lạnh nhạt liếc nhìn người kia, Tô Ngọ đáp: “Anh còn chưa có tư cách muốn tôi biểu diễn sức mạnh.”
“Ồ? Tô đại sư chẳng lẽ lại sợ chúng tôi nhìn ra cậu… căn bản không có bao nhiêu bản lĩnh?” Người kia đâm chọc nói, lại vẫn cứ cười híp mắt.
Tô Ngọ còn chưa nói gì, hồ ly vẫn luôn khoanh tay đứng phía sau lại cười một tiếng, bước ra nói: “Chỉ bằng một mình anh ngay cả người khác mạnh yếu như thế nào còn không nhìn ra được, thì có tư cách gì nghi vấn năng lực của một người?!”
Khi y nói chuyện, một cỗ linh lực cường đại cùng lúc tản ra ngoài, tựa như dời non lật bể ép tới người kia không chịu nổi phải lùi về phía sau ba bước. Lúc này hồ ly cũng đi tới phía trước một bước, cười lạnh nhìn cái người bị mình làm cho vã mồ hôi đầy đầu kia, giễu cợt nói: “Ngay cả chút uy thế ấy của tôi anh còn không đỡ nổi, cũng không cảm thấy xấu hổ khi hỏi Tô đại sư đã tới cảnh giới nào rồi ư, anh có tư cách?”
Uy thế trên người hồ ly quá mạnh mẽ, trong lòng người kia dâng lên cảm giác như đang bị một hung thú cắn chặt vào họng, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, vô cùng sợ hãi, lúc này thậm chí còn không nhịn được mà sợ hãi tới run rẩy toàn thân, từ trên xuống dưới bởi nỗi sợ hãi sâu trong lòng dọa mà bị dọa cho vã đầy mồ hôi lạnh, cơ thể như mới vớt ra từ trong nước, cuối cùng cũng không thốt được câu nào nữa.
Lúc này Tô Ngọ mới nói: “Được rồi, nếu anh ta cho rằng tôi không có bản lĩnh dạy cho họ, vậy thì chúng ta về thôi.”
Hồ ly nghe vậy liền thu toàn bộ áp lực trở lại, cũng không để ý cái người đã trực tiếp ngồi bệt xuống đất kia nữa, khoanh tay trước ngực định đi.
Lúc này toàn bộ mọi người đều đã cảm nhận được sức mạnh của họ, trong lòng vừa sợ vừa mừng như điên, một người trong số đó lập tức chạy ra, thái độ thành khẩn nói: “Đại sư xin dừng bước, vừa nãy đúng là chúng tôi có mắt như mù không biết nhìn, kính xin đại sư đừng chấp kẻ tiểu nhân, ở lại chỉ dạy cho chúng tôi một, hai.”
Tô Ngọ đã cùng Viêm Phi Ngang xoay người đi, quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu ta, nửa ngày sau cuối cùng mới gật đầu đồng ý.
Người kia lập tức mừng rỡ như điên mà đi tới, hỏi: “Đại sư, gần đây tôi tu hành vướng bận, không biết ngài có thể giúp tôi xem xem đã có chuyện gì xảy ra được không.”
Cố Tinh Hà bảo cậu ta ngồi xuống trước mặt Tô Ngọ vận chuyển sức mạnh trong cơ thể một lần, để Tô Ngọ quan sát vấn đề cho cậu ta. Những người khác cũng hiếu kì vây xem xung quanh.
Tô Ngọ thấy cậu ta vận chuyển sức mạnh toàn thân chạy trong kinh mạch, nhất thời liền hiểu ra, nhíu mày nói: “Con đường vận hành của anh có vấn đề…”
Lần này cậu nói như vậy, người kia nhất thời có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ, tựa như cuối cùng cũng đã tìm được con đường chính xác để đi giữa những bình cảnh vẫn đang bao vây, lập tức đột phá, tăng tiến, bước vào một cảnh giới khác.
“Cảm tạ đại sư, tôi hiểu rồi!” Người kia kinh hỉ, hai mắt sáng ngời, vội vàng muốn trở lại tu hành.
Lúc này Tô Ngọ lại hỏi: “Việc tu luyện của anh khi dùng sức mạnh, có phải cơ thể sẽ cảm thấy không khỏe không?”
“Ý của đại sư là?” Người kia rất tin lời cậu nói, ngoan ngoãn đứng tại chỗ nghe cậu nói.
“Bất kì sức mạnh nào thực ra cũng là một con dao hai lưỡi, anh phải rất cẩn thận, thế nên tôi kiến nghị anh khi tu hành, hãy sử dụng một ít dược liệu phụ trợ, như vậy có thể trấn an những sức mạnh này, cũng sẽ khiến kinh mạch của anh càng cường kiện hơn, không dễ bị sức mạnh phản phệ.” Tô Ngọ tận lực giải thích theo phong độ cao nhân, khi nói cũng cố ý chậm lại rất nhiều.
“Vậy không biết là sẽ cần dược liệu gì?” Người kia vội hỏi.
Tô Ngọ nói ra tên của một linh thực, nhưng cái tên này đối phương nhất định là không biết, vì vậy cậu không thể làm gì hơn là đành lấy máy tính bảng ra, vẽ lên trên.
May mà sóc bay nhỏ không phải là kiểu người tay chân vụng về, cậu không chỉ vẽ đại thể hình dáng loại linh thực này với các đặc điểm đặc thù dễ nhận ra mà còn đánh dấu hoàn cảnh và khí hậu chúng sinh trưởng, còn lại phải nhờ vào chính họ mới có thể có được.
Khi đến đây, Phi Ngang đã dặn cậu không nên khinh địch mà tiết lộ chuyện trong nhà có trồng linh thực, thế nên cho dù một số dược liệu trong nhà có, cậu cũng biết điều không hề hé răng đề cập tới.
Người kia nhanh chóng dùng điện thoại chụp lại hình vẽ của cậu, sau đó mừng như điên cảm kích cậu một phen, chạy về suy nghĩ ngay lập tức.
Có người đầu tiên đi ra hỏi, lại còn nhận được câu trả lời hoàn mỹ tới vậy, người có vấn đề muốn hỏi Tô Ngọ lại càng nối liền không dứt.
Trên phương diện tu luyện, Tô Ngọ vẫn rất có kinh nghiệm, hơn nữa ngọc giản đại sư Thanh Sơn để lại, có thể nói rõ toàn bộ vấn đề của mọi người trong trụ sở, thế nên cậu đều giải đáp được hết.
Người được giải đáp phần lớn đều rất cảm kích nhưng vẫn có vài người trời sinh vì tư lợi, cho rằng Tô Ngọ là cố vấn của Cục 9, đến chỉ dạy cho họ là việc đương nhiên, hoàn toàn không hề cảm thấy biết ơn.
Đối với những người này, Tô Ngọ vẫn chỉ ra vấn đề của họ, nhưng lại không nói cho họ cách giải quyết, để họ tự tu hành thụt lùi hơn so với những người khác, sau này họ sẽ tự nhiên phải hối hận.
Tô Ngọ ở trong trụ sở huấn luyện cả một buổi chiều, cậu phát hiện trong trụ sở có nhiều người tu luyện sai lầm, quả nhiên không cần biết một người có thiên phú cao đến mức nào, không có người có kinh nghiệm chỉ dạy, cũng sẽ đi rất nhiều đường vòng, vấp phải trắc trở.
Lúc về, cậu nói tình huống này cho Viêm Phi Ngang và Cố Tinh Hà cùng nghe.
Cố Tinh Hà thở dài, nói: “Chuyện này cũng không còn cách nào hết, đại sư thế hệ trước gần như cũng đều thế cả, thế hệ này bây giờ người tu hành tự dựa vào bản thân tìm tòi, có thể đạt được tới mức này đã là rất tốt rồi.”
Đúng là như vậy, có câu nói: Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân, nếu như không có người thầy dẫn người bước qua cánh cửa này, thì tu hành gì đó tất cả đều chỉ là nói xằng, Cục 9 có thể lãnh đạo được nhiều người tu hành đến vậy, đã là rất tốt rồi.
Ra khỏi trụ sở huấn luyện, Tô Ngọ cuối cùng cũng không cần phải giữ phong phạm cao nhân nữa, cậu cảm thấy một cao nhân thực sự đúng là mệt chết lên được, toàn thân đều phải cứng ngắc.
Lúc về là Cố Tinh Hà lái xe, Viêm Phi Ngang ôm cậu vào lòng bóp vai cho cậu.
“Phi Ngang, hôm nay biểu hiện của em thế nào?” Tô Ngọ tựa vào lòng Viêm Phi Ngang, cười híp mắt hỏi.
“Rất tốt, Tô Ngọ rất lợi hại.” Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu, ngọt ngào hôn lên môi cậu một cái.
Tô Ngọ hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nhiệt tình hôn lại anh một nụ hôn ngọt ngào.
Bây giờ hồ ly đã tới công ty giải trí, học chương trình huấn luyện được vài ngày, khá tâm đắc trên phương diện diễn xuất, vì vậy liền chỉ bảo cậu: “Lần sau cậu có thể càng hung ác hơn một chút, lại cứng rắn hơn một chút, không nghe lời cứ đánh cho một trận, sẽ đàng hoàng ngay lại thôi.” Giống như cái người bị y đánh vậy, không đánh không biết cái gọi là nắm đấm cứng là cái gì.
Cố Tinh Hà phụt bật cười một tiếng, hắn cảm thấy muốn Tô Ngọ tỏ vẻ hung ác có vẻ không có khả năng cho lắm, dù sao cậu chỉ nghiêm mặt còn được, muốn cậu biến đổi vẻ mặt, hung ác hay không anh không biết, chỉ biết những người đã quen với cậu chắc chắn sẽ cảm thấy cậu càng thêm đáng yêu.
Lần này ngay cả Viêm Phi Ngang cũng nói: “Cứ như vừa rồi là được, những chuyện còn lại cứ để bọn anh lo cho.”
Tô Ngọ nhăn mũi một cái, “Được rồi, cơ mà cái người kia thật đúng là đáng ghét.”
Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu, nhàn nhạt nói: “Cậu ta chẳng qua chỉ là một hòn đá trên đường bị người ta ‘đá’ ra để thăm dò mà thôi, em không cần phải bận tâm.”
Tô Ngọ cái hiểu cái không gật đầu.
Sau khi tới trụ sở huấn luyện về, Tô Ngọ càng bận rộn hơn, bận lên lớp học bù, có thời gian cũng tới thư viện ngâm cả ngày, nghiễm nhiên đã trở thành một sóc bay nhỏ mọt sách.
Hôm nay hiếm có lúc cậu tan trường sớm đến thế, liền muốn tới công ty của Tần Hư Lăng xem hồ ly huấn luyện thế nào rồi.
Cho dù tới công ty giải trí tụ hợp toàn mỹ nhân, khuôn mặt kia của Tô Ngọ vẫn vô cùng lôi kéo sự chú ý của người khác, vừa nãy cậu còn bị một đám nữ sinh tới tham dự fan meeting tới hóng ngoài cửa công ty vây quanh một hồi, cho rằng cậu là tiểu thịt tươi mới của Lăng Duyệt, nên còn soi mói bình phẩm cậu một lúc lâu, chẳng qua cuối cùng vẫn phải quỳ lạy dưới giá trị nhan sắc của cậu.
Chỉ là lễ tân của Lăng Duyệt cũng không quen biết cậu, đương nhiên sẽ không tùy tiện để cậu vào công ty, Tô Ngọ không thể làm gì hơn là đành gọi điện thoại cho hồ ly.
Hồ ly nhận điện thoại đi xuống tầng đón cậu, quan hệ của hai người vẫn tương đối thân thiết, cùng nhau lên tầng, vì vậy lập tức liền có người ngầm báo cáo cho Tần Hư Lăng tới công ty chơi.
Hồ ly được Tần Hư Lăng dùng tài nguyên tốt nhất làm điều kiện kí kết hợp đồng vào công ty, điều này có nghĩa là như thế nào? Có nghĩa là chỉ cần hồ ly không tự mình tìm đường chết, đủ nỗ lực đủ thông minh, trong tương lai không xa nhất định sẽ hot. Có nghĩa là ông chủ sau màn của Lăng Duyệt, Tần Hư Lăng có bối cảnh thần bí rất coi trọng y. Cũng có nghĩa là người này có một chân với Tần Hư Lăng hoa tâm thích chơi đùa. Trong ba điều này, bất kể là một cái nào cũng đã đủ làm cho đám nghệ sĩ trong công ty ghen tị đỏ mắt rồi!
Dung mạo của hồ ly có nét đặc sắc và mị lực riêng của y, khóe mắt đuôi mày tất cả đều có nét phong lưu quyến rũ, Tần Hư Lăng nhìn mà trong lòng còn ngứa ngáy không chịu được, chẳng qua cân nhắc tới chuyện y là bạn của Tô Ngọ, trước mắt còn đang ở nhà họ Viêm, hắn mới không dám tùy tiện đi thông đồng, thế nên sau khi hồ ly đến, hắn liền tận lực tránh không gặp mặt y.
Lúc này nghe nói hồ ly đưa một cậu trai xinh đẹp lên tầng, Tần Hư Lăng đoán được là Tô Ngọ ngay lập tức, hắn nghĩ một chút, vẫn không đi xuống, chỉ để người trong công ty để ý một chút, đừng để không có mắt lại đắc tội cậu.
Hồ ly có giáo viên chuyên môn dạy từng môn, cũng sẽ giảng dạy cùng một chỗ, vốn trong công ty có lời đồn Tần Hư Lăng muốn nâng đỡ y, nên rất nhiều người trong lòng đều chua lòm không chịu nổi, thông minh đương nhiên sẽ không tỏ vẻ ghen tị ra ngoài mặt, không chỉ vậy, tốt nhất vẫn là nên giữ gìn quan hệ với y, lúc đó nói không chừng còn nhặt được thứ tốt.
Cũng có kẻ không thông minh, hoặc tự nhận là thông minh, một chút ghen ăn tức ở này đều treo hết lên mặt. Lúc này thấy y dẫn một cậu trai xinh xắn bước vào, liền không nhịn được giễu cợt: “Ồ, có vài người thật sự xem công ty là nhà mình kìa, người nào cũng có thể mang vào công ty được.” Cậu ta nói xong còn nhìn nhìn tướng mạo Tô Ngọ, nhất thời mùi chua càng bốc lên rõ hơn, đồng thời còn cho rằng cậu là loại ngu xuẩn muốn vào công ty dựa vào kim chủ để trở thành minh tinh.
“Đúng, tôi cứ coi nơi này thành nhà mình đấy, cậu muốn thế nào đây?” Hồ ly nhướng mày tiếp nhận lời này của cậu ta, lòng dạ y hẹp hòi, cãi nhau với Tô Ngọ là một nhẽ, người khác nói gì Tô Ngọ thì lại không được phép.
Người kia có lẽ đã bị đố kị trong lòng làm phình to cái đầu, đột nhiên quẳng dụng cụ tập thể hình trong tay đi, quay đầu lại oán hận trừng Tô Ngọ mắng: “Một thằng tiểu bạch kiểm sống dựa vào bán mông, mày cũng không ngại bẩn à, không phải là cũng muốn học bán mông theo nó đấy chứ!”
Từ sau khi Tô Ngọ tới xã hội loài người, đây vẫn là lần đầu tiên cậu chính diện cảm nhận được sự ác ý từ lời nói của người khác, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, người kia đã bị hồ ly một cước đá bay ra ngoài.
Người bị đá ngã xuống mặt đất, văng ra thật xa, người cọ xát trên sàn gỗ, đầu bịch một tiếng đập mạnh vào vách tường mới miễn cưỡng dừng lại được, có thể nhìn ra một cước này của y đến tột cùng đã dùng bao nhiêu sức lực!
Hồ ly vẫn còn chưa hết giận, giễu cợt nói: “Tao thấy đầu mày đập vào tường kêu vang lắm nhỉ, bên trong hẳn là trống trơn, đồ trang trí trong đầu ít quá đây mà.”
Xảy ra tranh chấp trong phòng huấn luyện, những người khác cùng huấn luyện đều cẩn thận tránh ra khỏi trung tâm cuộc tranh chấp, căn bản không có ai lại gần can ngăn, chỉ có vài giọng nói nhỏ bên cạnh khuyên hồ ly hãy bớt giận, chớ để bị chọc tức.
Nghệ sĩ nhỏ bị đạp bay ra ngoài kia nửa ngày sau mới bò lên từ góc tường, sau khi bò dậy liền lập tức ngồi trong góc tường khóc, còn lấy điện thoại ra vừa khóc vừa gọi điện, như là đang mách tội với ai đó.
Người cậu ta mách chính là “chỗ dựa vững chắc” mà cậu ta cho rằng có thể khiến bản thân có tư cách đố kị, là một cao tầng nào đó trong công ty.
Huấn luyện viên trong phòng huấn luyện đều bị chuyện đột nhiên xảy ra này làm cho gián đoạn công việc, lúc này giáo viên cũng đã bị người gọi tới đây, giáo viên cảm thấy thực sự nhức đầu, sau khi vào phòng huấn luyện lập tức dùng vẻ mặt không kiên nhẫn, nhịn không nổi mà mắng: “Đều đứng im ở đấy làm gì, tiếp tục huấn luyện đi, còn nữa, người gây chuyện và người không liên quan đều đi ra ngoài, không muốn huấn luyện thì cũng đừng làm ảnh hưởng tới người khác.”
Hồ ly cười lạnh một tiếng, kéo Tô Ngọ đi ra ngoài, khi ra ngoài hành lang lại bị một người cản đường.
“Chờ đã, Hồ tiên sinh, cậu chủ động đánh Ngô tiên sinh, dù sao cũng phải nói lời xin lỗi với cậu ấy đi đã chứ.” Người cản y lại cười vô cùng ôn hòa, mà nụ cười kia cũng chỉ là ngoài mặt, trong đáy mắt lại viết rất rõ hai chữ “coi thường”.
Người này chính là đại diện cho chỗ dựa kia, là một thư kí nào đó của cao tầng công ty, cao tầng ỷ vào thân phận của mình, đương nhiên sẽ không tự mình đứng ra quan tâm tới chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt này, mà trong công ty đều có rất nhiều người biết nghệ sĩ họ Ngô được người kia che chở, có người dám thẳng thắn ra tay với cậu ta trong công ty thì cũng chính là dám tát vào mặt của người kia, đương nhiên là vẫn muốn giáo huấn người không thức thời kia một chút.
“Xin lỗi đương nhiên là có thể, chẳng qua cậu ta phải xin lỗi tôi và cả bạn tôi trước đã, bằng không thì thôi không phải nói nữa.” Hồ ly sống trong xã hội con người như cá gặp nước, cũng không sợ gây ra tranh chấp với người khác.
Tô Ngọ thì ngược lại, chưa bao giờ gây sự, tính cách hoàn toàn trái ngược lại với y, rất ít khi xảy ra tranh chấp mâu thuẫn với người khác, có điều người kia không hiểu sao lại đi mắng cậu, cậu cũng không hề cảm thấy hồ ly đánh cậu ta là không đúng.
“Lời này của Hồ tiên sinh, vẫn còn đang ở trong công ty, cậu thẳng thừng ra tay với nghệ sĩ của công ty như thế, công ty có quyền xử phạt cậu.” Thư kí kia không để tâm tới lời y nói, vẫn cứ lặp lại những lời này.
Người bị đá kia lúc này cuối cùng cũng đã vịn vào tường đi từ trong phòng huấn luyện ra, cậu ta khổ sở ôm bụng, mặt đầy căm ghét trừng hồ ly và Tô Ngọ, mắng: “Thư kí Kim, anh dài dòng với nó làm gì, bảo nó quỳ xuống nói xin lỗi tôi, cút ra khỏi công ty ngay lập tức!”
Lúc này không chỉ là hồ ly mà ngay cả Tô Ngọ cũng đã giận, cậu trừng người kia nói: “Rõ ràng là cậu mắng chúng tôi trước, vì sao chúng tôi lại phải xin lỗi cậu chứ.”
Người kia nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo dị thường của Tô Ngọ liền nảy sinh ý nghĩ muốn hủy diệt tới điên cuồng, ỷ vào việc có thư kí Kim ở đây làm chỗ dựa cho mình, giơ tay muốn quăng một cái tát thật mạnh về phía mặt cậu.
Lần này cũng không cần hồ ly động thủ, tự Tô Ngọ đã một phát bắt được cổ tay đang tát tới của cậu ta, tức giận nói: “Người này đúng là một tên điên, tôi cũng không hề chọc giận cậu.”
Nghệ sĩ họ Ngô kia chỉ cảm thấy cổ tay mình như bị kìm sắt kẹp chặt lấy, đau tới nhe răng trợn mắt, một khuôn mặt vốn xinh đẹp lại vặn vẹo đi, muốn khó coi bao nhiêu thì có khó coi bấy nhiêu.
Sắc mặt cũng đang rất khó coi còn có thư kí Kim, thư kí Kim lớn tiếng quát lên với Tô Ngọ: “Mời cậu thả nghệ sĩ của công ty chúng tôi ra ngay lập tức, nếu không tôi sẽ phải báo cảnh sát!”
Tần Hư Lăng vừa mới nghe nói bên này có người đắc tội với Tô Ngọ liền nhanh chân chạy tới, ai ngờ lại đúng lúc nghe được câu này, nhất thời bị một đám ngu ngốc trong công ty làm cho giận sôi lên, cả giận nói: “Ai cho phép cậu báo cảnh sát?!”
Nghệ sĩ họ Ngô nhìn thấy Tần Hư Lăng, cho dù cổ tay đau như muốn lìa ra, cũng vẫn không quên nhân cơ hội diễn kịch trước mặt hắn, “Tần đổng, đều tại em không biết nói chuyện nên mới đắc tội họ, ngài muốn trách thì cứ trách em đi.”
Tần Hư Lăng lớn như vậy rồi, đã từng thấy qua bao nhiêu cuộc giao phong tôi lừa cậu cậu gạt tôi, một tên bạch liên hoa như vậy cũng không biết ngượng mà giả vờ giả vịt trước mặt hắn! Hắn bị chọc tức tới nở nụ cười, mắng: “Nếu không biết nói chuyện cẩn thận thì đi học nói lại đi, chỉ chút chuyện cỏn con ấy mà cũng không làm được, thì còn đòi lăn lộn trong cái cái làng giải trí này làm gì!”
Nghệ sĩ họ Ngô nhất thời trắng bệch cả khuôn mặt, hồ ly cười khẩy một tiếng, Tô Ngọ cũng cảm thấy người này chắc là đầu óc không được tốt, cũng thật là đáng thương, dứt khoát buông tay cậu ta ra, còn không quên nói với Tần Hư Lăng: “Tần tổng, hình như não của cậu ta hoạt động không được tốt lắm, tôi đề xuất anh nên để cậu ta đi khám bệnh xem thế nào đi.”
Khi cậu nói lời này vẻ mặt thực sự quá chân thành, ngay cả Tần Hư Lăng cũng cho rằng đây là sự thực, vì vậy hắn còn phụ họa theo mà nói: “Tô thiếu nói đúng… thư kí Kim, còn không mau đưa cậu ta tới bệnh viện khám não đi?”
Vẻ mặt của thư kí Kim lúc này cũng thật sự rất đặc sắc, với thân phận của Tần Hư Lăng mà còn phải gọi thiếu niên này một tiếng “Tô thiếu”, lại còn “nghe lời” như thế, anh ta rốt cuộc vừa đắc tội người nào vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]