Bởi bị con hồ ly tinh kia quấy rầy nên bước tiến thân mật với Phi Ngang thật vất vả mới có được lại bị cắt đứt, Tô Ngọ vẫn luôn có khát vọng giao phối trong lòng khó chịu thế nào đương nhiên không cần phải nói! Hồ ly thối trước đây vẫn luôn thích trêu cậu, bây giờ còn tới quấy rối cậu với Phi Ngang nữa, thật đáng ghét!
Mặc dù bị cảm xúc của Tô Ngọ ảnh hưởng, nhưng Viêm Phi Ngang cũng không nói thêm gì cả, nắm tay cậu trở lại đỉnh núi đặt bẫy gà rừng kia, cái bẫy anh bố trí rất hữu dụng, lúc này đã bắt được mấy con gà, mấy con gà rừng này đều rất béo tốt, cổ chân bị mắc chặt vào dây bện từ cỏ, đều đang đập cánh giãy giụa nháo nhào trong bẫy, từ xa đã nghe thấy tiếng bay nhảy.
“Oa, nhiều gà quá! Thật tuyệt vời!” Tô Ngọ nhìn thấy những con gà rừng này, rất nhanh đã ném chút bất mãn ra sau đầu.
Viêm Phi Ngang đi tới tóm cánh mấy con gà này ra, tất cả đều dùng dây cỏ buộc thật chắc, sau đó anh nói với sóc bay nhỏ rất nhanh đã chảy nước miếng: “Đưa anh đi tìm chút hạt dẻ đi, tối nay anh làm gà hạt dẻ và cá suối cho em ăn.”
Chỉ mới nghe thấy tên của những món ăn này, nước miếng của Tô Ngọ đã suýt không thể nuốt lại được, cậu phải dùng lực nuốt nước bọt xuống, gật đầu nói liên tục: “Trên đỉnh núi bên này có cây dẻ, em từng ăn rồi, rất ngọt.” Sóc bay nhỏ hiểu món ngon ở quanh nhà mình rõ như lòng bàn tay!
Viêm Phi Ngang cười với cậu, buộc chặt gà rồi kéo cậu đi tới cánh rừng nơi cây hạt dẻ mọc.
Mùa này đúng lúc là mùa hạt dẻ chín, trong núi có rất nhiều động vật nhỏ đều đến tìm lương thực dự trữ, xa xa đã có thể nhìn thấy trên cây đầy những quả gai chín tròn tròn nặng trình trịch.
Có điều tuy rằng cây ăn quả có rất nhiều, nhưng cây dẻ thu hút rất nhiều sâu lông đến, ngoài ra còn có cả rất nhiều thứ gì đó giống phấn rơi xuống, mà quả gai rơi xuống mặt đất cũng không ít, con người đi trong khu rừng này toàn thân sẽ đều khó chịu, sơ ý một chút sẽ trúng chiêu. Tô Ngọ lẩm bẩm kể cho Viêm Phi Ngang kinh nghiệm trước đây của mình, thở dài, cảm thán nói: “Quả nhiên muốn ăn ngon cũng phải trả một cái giá rất lớn.”
Khóe miệng Viêm Phi Ngang cong cong, dựng cổ áo của cậu lên, “Cẩn thận, đừng để sâu rơi vào cổ.”
“Ừm.” Tô Ngọ nghe lời nắm chặt cổ áo.
Viêm Phi Ngang tìm một cái cây có thể thu hoạch để trèo lên, sau đó nắm lấy gốc cây hạt dẻ, sau hai ba lần thử cuối cùng cũng trèo lên được, động tác rất nhanh, lại đẹp trai tiêu sái, Tô Ngọ nhìn tới há hốc miệng.
Cúi đầu nhìn xuống, Viêm Phi Ngang bất đắc dĩ nói: “Đừng há mồm, còn nữa, mắt đừng có nhìn lên trên.”
Tô Ngọ nghe lời im lặng, nhưng không nỡ không nhìn Phi Ngang yêu quý, không thể làm gì hơn là đành đưa tay lên tạo thành một cái bóng râm, nhìn lên trên không rời mắt.
Cánh rừng này, hạt dẻ chín rất nhiều, lần này Viêm Phi Ngang hái được không ít, sau khi tụt xuống, những quả gai này cũng không tiện cầm, vì thế anh dứt khoát dùng giày leo núi dưới chân dùng sức đạp lên quả gai, vừa giẫm vừa cọ sát, hạt dẻ bên trong liền lộ ra ngoài.
“Phi Ngang anh thật thông minh, tại sao em lại không nghĩ ra còn có thể làm như vậy nhỉ!” Tô Ngọ nhìn mà hết sức ngạc nhiên, cậu trước đây đều trực tiếp dùng móng vuốt dài trên tay, mỗi một lần đều bị đâm đau vô cùng —— vì món ngon, cậu nhịn tất cả đau đớn.
“Giày khó dùng, cũng có thể đặt một phiến đá lên trên, nghiền nát.” Viêm Phi Ngang nhét hạt dẻ đã được bóc vỏ ngoài vào trong túi của Tô Ngọ, xếp cho đầy một túi lớn mới dừng lại.
“Ừm.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, lại nghe thấy một trận kêu gào bay nhảy của bọn gà rừng đã bị họ trói chặt, hai người quay đầu, liền nhìn thấy cá và gà vốn được treo trên cây đều bị cầm lên, chính là hồ ly tinh đã quấy rối họ trước đó.
“Hì hì hì, tất cả cá và gà này đều thuộc về tôi rồi.” Hồ ly tinh cầm hai xâu đồ ăn trên tay, cũng không chạy đi, đầy mặt xấu xa nhìn họ, như đang chờ họ nổi giận đuổi theo, lại tới chơi với họ.
“Đó là thức ăn Phi Ngang bắt được, không cho phép cậu động vào!” Tô Ngọ quả nhiên nổi giận, xắn tay áo lên muốn tìm y đánh nhau.
Hồ ly tinh kia hiển nhiên sẽ chờ cậu đi tới liền đùa giỡn với cậu, Viêm Phi Ngang đè vai Tô Ngọ lại, dùng giọng nói nhàn nhạt nói với hồ ly tinh kia rằng: “Nếu như cậu đồng ý đặt đồ ăn lại chỗ cũ, sau khi chúng tôi nấu xong món ăn càng ngon hơn, có thể chia cho cậu nếm thử mùi vị.”
“Càng ngon hơn?” Hồ ly tinh nheo đôi mắt hồ ly lại, mặt đầy ngờ vực nhìn anh.
“Đúng, Phi Ngang làm món ăn ngon nhất, mới không cho cậu ăn!” Tô Ngọ hiển nhiên không hợp tính với con hồ ly tinh này, nói chuyện cũng hầm hừ.
Cậu càng nói như vậy, hồ ly tinh kia càng cảm thấy hứng thú, y nhấc cá và gà trong tay, cân nhắc trái phải một chút, lại treo đồ trở lại, nói với Viêm Phi Ngang: “Tôi tin anh.”
Tô Ngọ nhanh chân chạy tới cầm đồ về, quay đầu làm mặt quỷ với hồ ly tinh.
Hồ ly tinh cũng làm mặt quỷ với cậu, sau đó cười xấu xa nói với Viêm Phi Ngang: “Nếu hai người đổi ý, tôi sẽ trả thù đấy.”
Y nói xong lại làm mặt quỷ với Tô Ngọ lần nữa, sau đó chạy đi mất, Tô Ngọ cũng đáp trả lại một cái mặt quỷ với bóng lưng của y.
Đối với mấy trò chỉ có trẻ con ngây thơ mới làm này, Viêm Phi Ngang thực ra trong lòng có hơi hâm mộ, đương nhiên anh không hâm mộ họ có thể làm mặt quỷ còn anh thì không, mà anh rõ ràng có thể cảm nhận được, con hồ ly tinh này và Tô Ngọ có tình cảm rất tốt, chỉ là phương thức biểu đạt của hai bên không giống người bình thường.
Hai vợ chồng son Viêm Phi Ngang đi tìm đồ ăn, bên kia, anh hai Viêm cũng không nhàn rỗi, vừa đấu võ mồm với mèo đen nhỏ, vừa lượm mấy bó củi ở gần đó về. Đừng tưởng Viêm tổng ở công ty áo mũ chỉnh tề mà nhầm, sau khi ra ngoài dã ngoại, khả năng sinh tồn cũng không thua kém em trai bao nhiêu.
Chờ Viêm Phi Ngang cầm theo thức ăn đã xử lý xong về, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi. Trong bọc quần áo của Tô Ngọ có không ít thứ, Viêm Phi Ngang lấy đồ dùng làm bếp ra, gia vị và bàn ăn nhỏ, bắt đầu bận túi bụi.
Rất nhanh, mùi thức ăn thơm nức đã bay ra từ trên đỉnh núi, Tô Ngọ và mèo đen nhỏ đứng cạnh chờ mong đã sắp chảy nước miếng ra rồi!
Viêm Phi Ưng phụ trách thêm củi dưới cái nồi được kê trên bếp giản dị, nhìn hai mỹ thiếu niên một cái, bất đắc dĩ nói: “Hai người ngồi xa ra một chút, cẩn thận lửa bén tới tóc.”
Tô Ngọ nghe lời lùi về phía sau một bước, đôi mắt to của mèo đen nhỏ nhìn nồi cá chằm chằm, hỏi: “Cá này lúc nào mới ăn được? Tôi đói rồi.” Thế nên, người hầu, tốc độ nhanh lên một chút! Trẫm đói bụng!
“Giờ ăn vẫn còn chưa ngon đâu, chờ một chút.” Viêm Phi Ưng cẩn thận đề phòng y, chỉ lo y trực tiếp thò móng vuốt vào trong nồi.
Mèo đen nhỏ khinh bỉ liếc mắt nhìn anh một cái, ý gì vậy, coi y là loại mèo thô tục kia sao?!
Đợi đến lúc Viêm Phi Ngang cuối cùng cũng bưng cá ra đặt lên bàn ăn nhỏ, nước miếng của mèo đen nhỏ và sóc bay nhỏ đã sắp rớt xuống, thơm, thơm quá đi! Sóc bay nhỏ đầy mặt cảm động, mèo đen nhỏ cũng hai mắt nhìn chằm chằm cá trong đĩa, hoàn toàn không có sự uy nghiêm của mèo bệ hạ.
Hai anh em nhà họ Viêm rất thê nô, không thể làm gì là đành dùng đũa gắp cá đút cho họ, lại múc chút canh cá, đút cho từng nhóc đáng yêu của mỗi người.
“Cẩn thận hóc xương.” Viêm Phi Ngang nhìn Tô Ngọ đầy mặt cảm động ăn canh, lại cẩn thận róc toàn bộ xương cá ra, nhưng xương của loại cá suối này vừa nhỏ lại nhiều, anh sợ Tô Ngọ ăn nhanh quá sẽ bị hóc.
“Ừm.” Tô Ngọ gật đầu liên tục, đặt bát canh xuống, há miệng ngoan ngoãn tiếp lấy đũa cá anh gắp cho. Cá vừa mềm lại thơm, Tô Ngọ ăn tới sắp nuốt cả lưỡi xuống bụng, vừa cảm động vừa sùng bái nhìn Viêm Phi Ngang, Phi Ngang thật tuyệt vời!
Có điều tuy ăn rất ngon nhưng Tô Ngọ và mèo đen nhỏ chỉ nếm thử một chút liền chủ động dừng lại, định chờ hai món ăn chuẩn bị xong, mọi người cùng nhau ăn.
Sau đó chính là món gà hạt dẻ Tô Ngọ cực kì mong ngóng, đợi món ăn ra khỏi nồi, mùi thơm nhẹ bay theo gió trên núi, trước nay chưa từng ngửi thấy mùi thơm như vậy, động vật nhỏ trong núi và tiểu yêu tinh ở gần đó đều không nhịn được, nếu không phải núi này là địa bàn của cây thông lớn, có lẽ đã sớm có yêu tinh tới cửa đòi ăn rồi.
Đương nhiên cũng có kẻ đến đòi ăn, chính là hồ ly tinh đã nói muốn tới ăn trước đó.
Hồ ly tinh có thể coi như là trúc mã trúc mã cùng lớn lên và tu hành với Tô Ngọ, y hóa hình sớm hơn Tô Ngọ, mà thời gian tu hành cũng hơn cậu mấy lần. Lại nói, Tô Ngọ khi mới hóa hình, tướng mạo cậu quả thực kinh diễm không ít yêu tinh gần đó, còn có yêu tinh tới cửa cầu thân, muốn kết bạn lữ cùng tu hành với Tô Ngọ xinh đẹp, ngay cả hồ ly tinh tính tình tương đối ngạo mạn kia cũng có chút động tâm, nhưng đều bị cây thông lớn từ chối, hồ ly chơi vui xong cũng ném chuyện này ra sau đầu.
Có điều cũng bởi những nguyên nhân này, nên cây thông lớn cũng coi hồ ly là bạn chơi của Tô Ngọ, không từ chối cho y vào địa bàn của mình.
Mèo đen nhỏ vốn đang há to miệng ăn cá bỗng dựng hết cả lông lên, nhe răng trợn mắt trừng hồ ly, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.
Viêm Phi Ưng vội vuốt vuốt lông mèo đen nhỏ, lo lắng nói: “Sao vậy? Bị mắc xương ở họng à?”
“Mùi trên người này thật là thối, anh ra sau lưng tôi!” Mèo đen nhỏ bỗng nói với Viêm Phi Ưng. Từ khi y có thể hóa thành hình người, khi dùng nguyên hình nói chuyện Viêm Phi Ưng cũng có thể nghe được.
Viêm Phi Ưng ngơ ngác, quay đầu lại vừa vặn đối diện với người trẻ tuổi vừa mới xuất hiện.
Tô Ngọ cũng nhăn mũi với y một cái, cá này, gà này đều là do Phi Ngang khổ cực bắt được, sau đó lại xử lý, vì sao lại phải đưa cho con hồ ly hư hỏng này!
“Hì hì, tôi ngửi thấy mùi thơm, anh quả nhiên không gạt tôi, thật là thơm! Tôi cũng muốn ăn!” Hồ ly tinh vóc người to lớn, trên đầu lại có một đôi tai hồ ly to to, cười híp mắt nhìn họ một cái, sau đó ánh mắt rơi xuống thức ăn trên bàn, nước miếng nhất thời chảy xuống.
Nói nước miếng y chảy xuống không phải là nói khoa trương, mà là nước miếng của y thực sự chảy xuống, treo trên miệng y, rơi xuống lồng ngực để trần, rất không có hình tượng, thoạt nhìn như y đã nhịn đói rất lâu, nên lúc thực sự nhìn thấy đồ ăn, mới không nhịn được.
Viêm Phi Ngang cũng không lừa y, lấy thêm một cái đĩa nữa ra, gắp một con cá, lại chia gà hạt dẻ ra một cái đĩa khác, mới đặt đến trước mặt y, nói: “Ăn đi.”
Hồ ly hiển nhiên không hề có khí tiết không ăn “của đi xin”, nhận lấy đĩa gắp miếng thật to vào miệng, sau đó nhất thời hồ ly cũng sắp muốn thăng hoa luôn rồi, nước miếng chảy càng nhiều hơn, điên cuồng lao vào ăn.
Hai yêu tinh còn lại ngoài hồ ly, là sóc bay nhỏ và mèo đen nhỏ đều khinh bỉ nhìn y, một chút hình tượng cũng không có, đúng là làm cho yêu tinh họ mất mặt!
Không nói tới chuyện đó nữa, để tránh cho đồ ăn bị hồ ly không có tiết tháo cướp đi quá nhiều, hai yêu tinh cũng rất nhanh đã bắt đầu ăn, đồng thời còn giục người hầu mau chóng ăn cùng.
Vì vậy một bữa này dưới sức ăn như hùm như sói của ba con yêu tinh, rất nhanh đã chén sạch sành sanh, ngay cả đĩa cũng sắp bị liếm sạch bóng.
Viêm Phi Ưng nhìn mà thở dài, cảm thán nói: “Chẳng trách có người nói, ăn cơm phải có người cướp ăn mới ngon, quả nhiên đúng là như vậy.” Có mấy tên nhóc ăn say mê này ở đây, ngay cả anh cũng không nhịn được mà ăn tới no cả bụng, thật là mất mặt!
Mèo đen nhỏ ngồi xổm trước mặt anh, ung dung thong thả liếm cái miệng bóng loáng, liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó đề phòng nhìn con hồ ly kia.
Thiên tính của hồ ly vốn giả dối, mà từ xưa đến nay trong truyền thuyết, chúng luôn biết quyến rũ con người, thế nên mèo đen nhỏ ngay khi cảm nhận được sự tồn tại của con hồ ly này, trong lòng đã xuất hiện lòng đề phòng ngay. Hồ ly này tuy rằng tướng mạo không bằng mình, nhưng lại rất giảo hoạt, người hầu của mình tuy rằng có nhiều tật xấu nhưng ưu điểm cũng không phải là không có, ví dụ như lớn lên hoàn toàn không có chỗ nào xấu xí, hơn nữa vừa có tiền lại hào phóng, tính cách cũng không tệ lắm, thể trạng cũng được… Nói chung vừa vặn chính là mẫu hình của đám hồ ly tinh này, thế nên nhất định phải chú ý tới!
Trong lòng mèo đen nhỏ cong quẹo không ít đoạn, phòng hồ ly tinh chặt chẽ vô cùng, chỉ có Tô Ngọ ngốc bạch ngọt còn thù dai chút chuyện nhỏ hồ ly tinh ăn thức ăn do Phi Ngang nấu, mèo đen nhỏ cũng phải rầu rĩ thay cậu, trong lòng tính toán cũng phải để cậu thấy chút nguy cơ mới được.
Hồ ly vẫn còn đang liếm miệng, nước miếng vẫn cứ trào ra liên tục, nghiêm mặt ưỡn người hỏi đầu bếp trưởng là Viêm Phi Ngang: “Đồ ăn còn nữa không? Ăn ngon quá! Xưa nay tôi chưa từng được ăn món nào ngon như vậy.” Y vừa nói vừa đi tới xem kệ bếp, y cũng từng tự mình nướng đồ ăn, nhưng thịt nướng ra không chỉ cứng mà còn ám đầy khói, ăn không ngon tí nào cả, còn không bằng ăn tươi sống luôn!
Viêm Phi Ngang lắc đầu, “Ăn hết rồi.” Anh vừa nói vừa giúp Tô Ngọ xoa bụng, bởi hồ ly này nên Tô Ngọ ăn nhiều hơn mọi khi rất nhiều, cái bụng nhỏ đã căng phè lên.
Tô Ngọ ngồi trong lòng anh, đắc ý nhìn hồ ly.
Hồ ly nhìn Viêm Phi Ngang một chút, lại nhìn cậu một chút, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Viêm Phi Ngang, cười híp mắt nói: “Không bằng anh đừng giao phối với con sóc bay này nữa, giao phối với tôi đi, sau này…
Một câu “sau này làm thức ăn cho tôi ăn” còn chưa nói xong, sóc bay Tô Ngọ đã bùng nổ hoàn toàn! Nhảy dựng lên đánh về phía hồ ly tinh, hai móng cào mạnh lên người y, miệng tức giận mắng: “Phi Ngang là của tôi!!! Tôi đánh chết cậu!!!”
Mắt thấy Tô Ngọ sắp lăn thành một cục với người đàn ông để trần hơn nửa cơ thể kia, mí mắt Viêm Phi Ngang nhảy dựng lên, nhanh chóng đi tới kéo người ra ôm vào trong lòng, nói với hồ ly rằng: “Tôi và Tiểu Ngọ đã kết làm bạn đời với nhau, mong cậu đừng nói lời khiến cho em ấy hiểu lầm, hôm nay đưa thức ăn cho cậu, chỉ là bởi cậu là bạn của Tiểu Ngọ.”
Lời này của anh trấn an Tô Ngọ đang dựng lông rất tốt, nhưng lửa giận trong lòng Tô Ngọ vẫn rất khó có thể dập tắt hoàn toàn, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ lời mèo đen nhỏ nói với mình hôm đó rồi! Hồ ly tinh này quả đúng là không biết xấu hổ, không ngờ còn muốn đi cướp đối tượng giao phối của người khác!!!
Hồ ly tinh rõ ràng là chỉ đang đùa cậu, bị cậu mắng còn cười hì hì liên tục, y ngồi chồm hỗm dưới đất, thân dưới chỉ tùy tiện che bằng một vòng lá, chim chim đã lộ ra rồi cũng không buồn để ý. —— thực ra y càng thích để trần trụi cơ thể ra hơn, nhưng cây thông lớn dạy y tu luyện từng cảnh cáo y nhất định phải che đi một vài nơi trên cơ thể, y mới không thể bỏ vòng lá kia ra mà khỏa thân.
Náo loạn xong, cũng đã muộn lắm rồi. Hồ ly tinh trước khi xuống núi còn nói nhanh với Viêm Phi Ngang: “Mai tôi mang thức ăn tới, anh giúp tôi làm nhé, đồ ăn anh làm cực ngon.”
Tô Ngọ vốn muốn dựng lông nhưng sau đó cậu lại trừng mắt nhìn, bỗng phúc hắc, mắt to trợn lên nói với y: “Phi Ngang có thể giúp cậu làm, nhưng cậu phải chuẩn bị toàn bộ đồ ăn cho chúng tôi, còn nữa, không cho lại thèm Phi Ngang tới nhỏ cả dãi, anh ấy là của tôi! Cậu làm được, tôi sẽ để anh ấy nấu thức ăn cho cậu.”
Sau đó cậu lại nêu ra tên của năm nguyên liệu, số lượng cũng nhiều, hồ ly tinh vốn không tình nguyện cho lắm, nhưng vừa nghĩ tới món ngon vừa ăn vào miệng kia, nước miếng nhiễu xuống thành từng giọt, cuối cùng vẫn đồng ý, “Vậy, vậy cũng được, sáng sớm mai sẽ có.”
Hồ ly đi rồi, Viêm Phi Ngang dọn dẹp mấy thứ đồ một chút, sau đó dựng lều lên, cũng lấy túi ngủ ra, trên núi không có gì để giải trí, tất cả mọi người chuẩn bị đi ngủ.
Đêm trong núi sâu tương đối lạnh, cân nhắc tới chuyện Tô Ngọ chắc chắn không muốn tách anh ra ngủ riêng, Viêm Phi Ngang đã cố tình chuẩn bị một cái túi ngủ rộng. Chỉ là hai người cùng ngủ ở trong sẽ phải dính sát vào nhau, trong lòng Viêm Phi Ngang khẽ thở dài, anh đúng là tự ngược.
Không biết có phải là do gần đây gần sắc quá nhiều hay là bởi ban ngày hai người đã trao nhau nụ hôn đầu mà hai người ôm nhau ngủ một lúc, Tô Ngọ lại là người không nhịn được trước, Viêm Phi Ngang cũng cảm giác trong lòng như đang ôm một quả cầu lửa, cúi đầu đưa mắt nhìn, liền thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tô Ngọ, mặt cậu đầy vô tội nhìn anh, thứ trên bụng kia đã nửa cương lên.
Viêm thượng úy thở dài một hơi trong lòng, thấp giọng hỏi: “Khó chịu?”
Cái cảm giác cứng không xong, cũng không bắn ra nổi này, chính là lúc dễ nóng nảy nhất báo hiệu thanh xuân của Tô Ngọ đã bắt đầu, đương nhiên là khó chịu không chịu nổi, nghe vậy liền ngượng ngùng gật đầu, thực ra cậu cũng không rõ có chuyện gì đã xảy ra.
Có điều cậu cũng không phải là kẻ quá mức khờ dại, trong đầu bỗng nhớ lại bộ phim trong điện thoại hôm đó, hai người nam trong đó chính là như vậy… sóc bay nhỏ nhất thời tỉnh ngộ, đó chính là giao phối sao?!
Viêm Phi Ngang không dám nghĩ nhiều, ôm người vào lòng, bắt đầu dạy tiết học sinh lý đầu tiên cho người yêu nhỏ trong lòng.
Bàn tay anh cũng không thoải mái lắm, có hơi thô ráp, nhưng Tô Ngọ lại cảm thấy lòng bàn tay của Viêm Phi Ngang vô cùng thoải mái, thật sự rất thoải mái rất thoải mái, trong cổ cũng không nhịn được mà muốn phát ra âm thanh!
Viêm Phi Ngang cúi đầu nhìn cậu hơi nheo mắt hưởng thụ, nửa ngày sau mới cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu làm người nghẹt thở, trong túi ngủ nửa mở nóng như một túi dung nham, xung quanh cũng đều nóng bỏng theo.
Đợi đến khi Tô Ngọ cuối cùng cũng bắn ra xong, Viêm Phi Ngang cũng đã đến cực hạn!
Ôm chặt một hồi, Viêm Phi Ngang mới khó khăn buông Tô Ngọ ra, giọng nói khàn khàn trầm thấp nói: “Anh ra ngoài một lát.”
Tô Ngọ không biết anh định ra ngoài làm gì, nhưng theo bản năng cậu ôm thật chặt lấy cơ thể anh, lúc này cậu một chút cũng không muốn rời xa anh.
Viêm Phi Ngang sắp bị cậu quấn tới phát điên rồi, thật muốn cứ như vậy mà liều mạng chiếm lấy cậu.
Nhưng đây là người tình nhỏ anh luôn đặt nơi đầu quả tim, vẫn luôn muốn ôm vào lòng cưng chiều che chở, sao anh nỡ lòng làm cậu bị thương được?
“Em, em dùng tay giúp anh.” Viêm Phi Ngang cuối cùng vẫn lùi một bước, hơi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ của Tô Ngọ lúc này vẫn chưa nói tiếng nào, kéo tay cậu xuống nơi đã cứng như đá của mình.
Tô Ngọ vốn rất nghe lời, lúc này càng ngoan như mèo con, cơ thể mềm mại không tưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực như một quả đào chín, dụ người vô cùng, mắt to long lanh nhìn anh, làm theo động tác của anh, cũng không nói gì, càng không phản kháng.
Ngón tay cậu dài nhỏ lại mềm mại, linh hoạt, Viêm thượng úy chính trực nghiêm túc lần đầu trải nghiệm được linh hồn xuất khiếu là cảm giác như thế nào, nói chung chuyện thoải mái mỹ diệu nhất trong đời người mà anh từng làm cũng chỉ có vậy!
Một buổi tối này đối với họ vô cùng ngọt ngào, tựa như lúc nào cũng có một mùi hương thơm ngát quấn quanh, ngay cả trong mơ cũng ngọt ngào như vậy.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Viêm Phi Ngang đã rời giường.
Tối hôm qua, hai người mặt đối mặt dây dưa, mặc dù không làm đến bước cuối cùng, nhưng đều càng hiểu sâu biết rõ về đối phương, bởi quá vui sướng, cuối cùng không ai muốn tách ra, thế nên rất nhiều “chứng cứ phạm tội” cũng không kịp tiêu diệt. Thế nên sáng sớm anh bò dậy, chính là vì muốn đi giặt quần lót của hai người, tiêu diệt chứng cứ.
Tô Ngọ còn đang ngủ, Viêm Phi Ngang cũng không gọi cậu dậy. Ở sườn ngọn núi này có một dòng suối nhỏ, Viêm Phi Ngang ngồi xổm bên suối, cẩn thận giặt hai cái quần lót một lớn một nhỏ, giống như bất kể việc gì khác anh làm, vẫn luôn nghiêm túc như vậy.
“Này, anh đang làm gì đấy?” Một giọng nói vang lên từ bờ suối bên kia.
Không cần nhìn cũng biết là con hồ ly tinh kia, Viêm Phi Ngang không chút biểu cảm, vắt khô quần lót, không thèm phản ứng lại y, cầm quần lót lên quay trở lại.
Chờ đến khi anh về lại dưới cây thông, Tô Ngọ đang đứng trước lều nhìn xung quanh, thấy anh quay lại lập tức cười híp mắt chạy tới, ai ngờ lại nhìn thấy ngay hồ ly tinh theo sau lưng anh, nhất thời muốn bùng nổ!
Viêm Phi Ngang vòng tay vỗ vỗ vai cậu, động viên nói: “Anh không nói chuyện gì với cậu ta cả.”
Tô Ngọ quả nhiên được câu nói này trấn an, quay đầu lại làm một cái mặt quỷ với hồ ly.
Hồ ly ném mấy con gà đã trói đang cầm trên tay xuống đất, nói: “Vẫn làm món hôm qua chứ, ăn ngon.”
“Sáng sớm không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ.” Viêm Phi Ngang nhặt gà lên nhìn một chút, mấy con gà kia cũng thật đáng thương, lông đều bị vặt trụi.
“Vậy anh định làm gì?” Hồ ly hơi bất mãn.
Tuy rằng Tô Ngọ tranh đoạt với hồ ly đúng là có chút ấu trĩ, nhưng làm một người đàn ông tốt, Viêm Phi Ngang vẫn quyết định có thể thì sẽ không nói chuyện với hồ ly, cũng tương tự như người yêu của anh muốn biểu đạt lập trường kiên định của bản thân bằng cách thức vô cùng ngây thơ vậy. Không ai để ý tới hồ ly đang ngượng ngùng, cũng không dám dùng y để đùa giỡn với Tô Ngọ.
Bữa sáng nấu cháo gà, tuy rằng hồ ly oán trách mùi vị quá nhạt nhưng vẫn ăn sạch phần ăn được chia cho, bát trong tay sạch nhẵn vẫn không đặt xuống, lại bắt đầu hỏi tiếp, “Trưa nay ăn gì?”
“Bàn sau đi, chúng tôi muốn đi dạo xung quanh.” Đây là lịch trình Viêm Phi Ngang đã bàn kĩ lưỡng với Tô Ngọ, Tô Ngọ nói muốn đi tìm ít thứ, sau này họ đều phải tu luyện, có rất nhiều thứ không thể thiếu được.
“Vậy cũng được.” Hồ ly rất thất vọng.
Trong núi thẳm có những nơi không có dấu chân người, lại càng nhiều “đầm rồng hang hổ” mà ngay cả động vật cũng không dám bước chân vào.
Thu dọn đồ đạc xong, Tô Ngọ nói: “Cách nơi này hơn mười dặm có một khe suối, tất cả mọi người đều không dám đi, nói nơi đó rất nguy hiểm, chúng ta đi xem xem đi?”
“Được.” Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu, nếu như gặp phải nguy hiểm, vậy họ không đi vào là được.
Viêm Phi Ưng muốn mở mang hiểu biết, cũng định đi theo, anh còn cười bảo đảm: “Anh chắc chắn sẽ không làm phiền, nếu có vấn đề gì, anh sẽ tránh ra xa, bảo đảm không kéo chân sau của hai đứa.” Mèo đen nhỏ tỏ vẻ tên hầu nói không sai.
Hồ ly vẫn chưa đi khỏi nghe thấy lời họ nói, không khỏi biến sắc hoảng sợ nói: “Nơi đó rất khủng bố, mấy người không muốn sống nữa à?!”
“Làm sao mà biết được? Trước đây tôi từng đi qua đó rồi, còn hái được trái cây trở lại, không có vấn đề gì mà.” Tô Ngọ đầy mặt mờ mịt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]