Hai người vong ngã, ôm chặt lấy nhau ngay trước cửa của trụ sở huấn luyện, tùy tiện phát tiết nỗi nhớ đối phương mấy ngày nay.
Cũng may bây giờ các học viên khác vẫn còn đang thu dọn đồ đạc trong kí túc xá, ở cửa tạm thời không có ai cả.
Có điều rất nhanh Viêm Phi Ngang đã nghe thấy có tiếng bước chân của sinh viên đi ra, anh ngẩng đầu lên từ mái tóc của Tô Ngọ, Viêm Phi Ngang vuốt vuốt lưng cậu, thấp giọng nói: “Được rồi, mau đi thu dọn đồ đạc của em rồi còn về nhà.”
“Ừm.” Tô Ngọ áp mặt nơi ngực anh, gật đầu, lúc ngẩng đầu lên Viêm Phi Ngang phát hiện khóe mắt cậu đã đỏ lên, có chút đau lòng, giơ tay đưa ngón cái vuốt ve mắt cậu.
“Đi thôi.” Ngăn lại cảm xúc càng lúc càng mềm mại trong lòng, anh nắm tay cậu chủ động đi vào trong sân trường.
“Đúng rồi, Phi Ngang, em có đạt được giải đó! Huấn luyện viên nói biểu hiện của em cực kì tốt!”
“Tiểu Ngọ thật lợi hại, thật giỏi.”
“Hì hì…”
Khi họ trở lại kí túc xá, bên trong đã không còn lại mấy người.
Triệu Ngôn còn chưa đi, thấy cậu trở lại nhất thời thở phào nhẹ nhõm, “Tớ còn tưởng cậu quên luôn thu dọn đồ đạc của cậu đó, không thấy cậu đâu cả.”
Cậu ta nói xong mới nhìn thấy người đàn ông cao to đứng bên cạnh Tô Ngọ, ngẩn ra hỏi: “Vị, vị này chính là ‘Phi Ngang’ mỗi ngày cậu đều nhắc tới đấy hả.”
“Đúng vậy, giới thiệu với cậu, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-sau-khi-ket-hon-cua-chuot-manh/2501638/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.