Thực ra chủ yếu vẫn là Phương Tùng Cầm kể lại quãng thời gian trước cô đã phải sự thống khổ như thế nào.
Khoảng thời gian gần đây cô luôn cảm giác xung quanh mình có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, cặp mắt kia như hình bóng đi theo cô, Phương Tùng Cầm thường xuyên tỉnh dậy giữa nửa đêm, cặp mắt kia tựa như ẩn giấu trong bóng tối, lạnh lẽo dán sát vào cô mà nhìn chằm chằm, cũng không biết là đã nhìn cô chăm chú bao lâu…
Nhưng đôi mắt này tựa như chỉ có một mình cô là cảm nhận được, tất cả mọi người trong nhà, người hầu, bảo vệ, ngay cả chồng cô cũng không hề cảm nhận được. Cô thậm chí còn một lần tình cờ nghe thấy đám người hầu lén cười nhạo cô bị bệnh thần kinh, ngay cả người thân của cô lúc mới đầu còn an ủi cô, sau đó cũng không nhịn được nữa, bởi cô cả ngày đều nghi thần nghi quỷ, không có gì cũng gây sự, có người trực tiếp bảo cô đi gặp bác sĩ tâm lý, để tìm ra bệnh đi…
Lúc nào cũng cảm nhận được sự giám thị từ bốn phương tám hướng, lại không thể nhìn thấy được, người nhà không hiểu cô, ánh mắt quái dị đến từ những người xung quanh, cảm giác như bị tất cả mọi người vứt bỏ đó dằn vặt thần kinh của Phương Tùng Cầm, gần như không thể chịu nổi, ngày nào cô cũng căng thẳng tột độ.
“… Cũng may mà Ngôn Cung luôn ở bên cạnh tôi, nếu không tôi cũng không biết sẽ phải tiếp tục chịu đựng như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-sau-khi-ket-hon-cua-chuot-manh/2501629/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.