Không lâu sau đó, Tiêu Nguyên Gia tỉnh lại, Tô Ngọ sau khi được Viêm Phi Ngang an ủi, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, liền muốn nhanh chóng để hai anh em họ được gặp nhau, làm rõ chuyện đã xảy ra trong thời gian này.
Viêm Phi Ưng thấy tâm tình Tô Ngọ đã tốt hơn, liền đi trước, có điều trước khi đi, anh bật mí một chiêu cho em trai mình, “Tâm tình thằng bé không tốt, chỉ an ủi bằng miệng là vô dụng.”
Thấy Phi Ngang tuy không nói gì nhưng bộ dáng rõ ràng đã nghiêm túc nghe được, anh cười nói: “Ngoài bệnh viện có một cửa hàng bán bánh ngọt, đi mua cho thằng bé một món đi, thằng bé ăn xong rồi chuyện gì cũng không để ý nữa.”
Vì vậy, sau khi anh đi rồi, Viêm Phi Ngang cũng mượn cớ xuống tầng đi mua bánh ngọt cho cậu ăn, thuận tiện cho Tô Ngọ có thể thả Tiêu Triển ra.
Tiêu Nguyên Gia giằng co một trận, toàn thân đều suy yếu, mở mắt ra nhìn thấy trong phòng bệnh có một mỹ thiếu niên, mặc dù cậu ta cảm thấy toàn thân vẫn như nhũn ra, nhưng vẫn nở nụ cười với mỹ thiếu niên kia, “Nhóc đáng yêu, không ngờ chúng ta lại gặp nhau.”
Tô Ngọ nhìn cậu ta một chút, hỏi thẳng: “Anh có muốn gặp Tiêu Triển không?”
Tiêu Nguyên Gia nghe thấy cái tên này, đôi mắt khẽ chuyển không biết là đang nghĩ gì, cười lạnh đáp: “Tôi không muốn gặp anh ta, tôi hận không thể nghe thấy tin anh ta chết bên ngoài sớm một chút!”
Tiêu Nguyên Gia nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-sau-khi-ket-hon-cua-chuot-manh/2501609/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.