Tô Ngọ tốn rất nhiều sức lực cuối cùng cũng tạm thời khống chế được tình huống của Tiêu Triển.
Tiêu Triển trước đó vẫn luôn điên cuồng xô người vào vòng linh lực của Tô Ngọ, khắp toàn thân trên dưới không còn một nơi nào còn lành lặn, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Tô Ngọ nghỉ ngơi một chút, thấy Tiêu Triển vẫn còn nằm trên đất không nhúc nhích, vội vàng đi tới dìu hắn lên ghế salon bên cạnh.
“Để em cho anh ăn chút gì đã, vết thương trên người anh, bây giờ em cũng không còn nhiều linh lực giúp anh trị, phải đợi đến ngày mai.” Gần đây linh lực của Tô Ngọ liên tục bị tiêu hao, làm cho việc tu luyện của cậu cũng vô cùng khó khăn, tu vi tịnh tiến không ít nhưng linh lực vẫn luôn không đủ dùng, thật khiến cho người ta phải hao tổn tâm trí.
Tiêu Triển sao có thể để ý tới những chuyện đó, có thể giải quyết được trạng thái điên cuồng kia, đã làm cho hắn vô cùng cảm kích, hắn thật sự không muốn giết người.
Tô Ngọ lấy ra một trái cây mềm mại nhiều thịt từ trong bọc quần áo, cắt một phần, đút một chút thịt quả và nước trái cây vào miệng hắn.
Trái cây này vô cùng thơm ngọt, đút cho Tiêu Triển ăn xong một quả, chính Tô Ngọ cũng cảm thấy thèm, thế là cậu cũng lấy một trái cây chứa linh khí ra, cho chính bản thân mình ăn.
“Cám ơn cậu, tôi… còn chưa biết tên cậu là gì.” Tiêu Triển ăn xong trái cây, cuối cùng cũng có chút sức lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-sau-khi-ket-hon-cua-chuot-manh/2501606/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.