Khách sạn lớn nhất thủ đô danh bất hư truyền, có đầy đủ các loại món ăn, có thể nói là đầy đủ sắc hương vị, chưa nói tới chuyện mùi vị có thể câu hồn phách người ăn, chỉ mới nhìn màu sắc dụ người kia đã có thể làm cho người ta thèm nhỏ dãi ba thước rồi ấy chứ.
Nhưng đối với thức ăn ngon như vậy, Tô Ngọ cũng không chảy nước miếng rồi đâm đầu vào thức ăn không thể ra được như trước.
Nghĩ tới thảm trạng của Tiêu Triển, cậu rất để ý tới sự tình của nhà họ Tiêu.
Viêm Phi Ưng kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, thấy bộ dáng mất tập trung của cậu, anh cười nói: “Sao vậy, Phi Ngang không ở đây, ngay cả thức ăn ngon cũng không hấp dẫn được em sao?”
Tô Ngọ bị anh trêu chọc, có chút ngượng ngùng, cậu liếc mắt nhìn về một cái bàn trước mặt, cách bàn cậu đang ngồi hai cái bàn, Tiêu Nguyên Gia đầy mặt kiêu ngạo, còn có cả một phó tổng Lưu mặt mày trung hậu trầm ổn, họ phân ra ngồi thành hai bàn, nước sông không phạm nước giếng, cậu nhỏ giọng hỏi Viêm Phi Ưng, “Anh hai, nhà họ Tiêu rất có tiền, có phải là tất cả mọi người đều muốn có được không?”
Viêm Phi Ưng nhìn từng đĩa sứ trắng được bê lên đặt trên bàn, gắp một chút thức ăn thoạt nhìn cũng không tệ vào trong bát cậu, vừa gắp vừa đáp: “Đó là điều đương nhiên, trên đời này có rất nhiều điều xấu xa, dục vọng nảy sinh, đều là bởi vì tiền.”
Tô Ngọ tuy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-sau-khi-ket-hon-cua-chuot-manh/2501599/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.