Chương trước
Chương sau
Lông tạp cũng không nhìn thấy Tô Ngọ, Tô Ngọ nhớ hôm đó người này cũng tìm tới Tiêu Triển, còn tỏ ý muốn mang Tiêu Triển đi, bây giờ gã đột nhiên xuất hiện ở đây chắc cũng là để tìm Tiêu Triển. Tô Ngọ nhớ kĩ bài học hôm trước, nấp kĩ, giấu khí tức, cẩn thận đi theo sau gã.

Kiến trúc nơi này tương đối sát nhau, Tô Ngọ theo sau gã, xuyên qua tầng lớp nhà cửa, ngay trong lúc trong lòng cả hai đã bắt đầu cảm thấy gấp gáp, bỗng nghe thấy tiếng rít lên không biết phát ra từ đâu!

Cả hai đều sững sờ, lông tạp nhanh chân chạy về một hướng, Tô Ngọ cũng lập tức cảm ứng được kí hiệu được tạo ra bởi linh lực của mình, cùng lúc đó, cậu cũng cảm nhận được có một luồng sức mạnh kì quái truyền tới hướng kia, cậu cũng vội vã đi theo.

Tốc độ của lông tạp cực kì nhanh, Tô Ngọ lo Tiêu Triển xảy ra chuyện, vận linh lực trực tiếp bay lên khỏi mặt đất, vượt qua lông tạp đang chạy trước mặt mình.

Bên ngoài cái ngõ này chính là một con đường một chiều vắng vẻ, Tô Ngọ mang theo tiếng gió vút vút bay từ trong ngõ đi tới, đúng lúc nhìn thấy một người bẩn thỉu đang cầm dao trong tay, đuổi theo sau một người.

“Cứu mạng! Cứu mạng với á á á!!!” Người trẻ tuổi bị truy đuổi sắp bị dọa chết, cho dù cả hai đều là đàn ông, nhưng trong tay đối phương cầm một con dao sắc nhọn, cậu ta căn bản không dám phản kháng, sợ tới khóc ròng, lăn lộn chạy một đường.

Hai mắt Tiêu Triển đăm đăm, rõ ràng thoạt nhìn đã không còn thần trí, rồi lại như Tử thần đang cầm lưỡi hái, tầm mắt dính chặt trên người trẻ tuổi kia, hắn đột nhiên một phát bắt được cánh tay người trẻ tuổi, dao trong tay tàn nhẫn cắm về phía cổ cậu ta.

“Cứu mạng——!” Người trẻ tuổi gào lên tuyệt vọng.

Tô Ngọ vừa mới bay ra khỏi ngõ thấy cảnh này mà giật nảy cả mình, vội vàng dùng linh lực cách không cuốn lấy cánh tay hắn, nhưng Tiêu Triển không biết có được một luồng quái lực từ đâu, chỉ lắc một cái đã có thể tránh thoát khỏi sự trói buộc từ linh lực của cậu!

Mắt thấy Tiêu Triển đã thoát khỏi, dao trong tay muốn đâm vào cổ người trẻ tuổi vô tội kia, Tô Ngọ vã mồ hôi trán, vội vàng dùng càng nhiều linh lực hơn muốn trói Tiêu Triển lại.

Linh lực mạnh mẽ lần thứ hai chế trụ Tiêu Triển lại, người bị trói tựa như cực kì không cam lòng, rống lớn một tiếng, nơi hổ khẩu nắm chuôi dao bởi dùng lực nên nứt toác, máu tươi chảy ròng ròng.

(hổ khẩu: vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ)

Người trẻ tuổi bị tóm lấy sợ tới nước mắt giàn giụa, khi mũi dao đã hạ xuống đã ngây dại cả người, hai chân gần như đã nhũn thành một bãi bùn nhão, dưới dục vọng muốn giữ lại mạng sống, cậu ta dùng hết khí lực cuối cùng vào thời khắc an toàn ngắn ngủi, vội lăn sang một bên tránh thoát, một đường khóc lớn chạy điên cuồng này đối với cậu ta chẳng khác nào địa ngục.

Tô Ngọ nhanh chóng hạ xuống ngay bên cạnh Tiêu Triển, thấy trong mắt Tiêu Triển toàn bộ đều là mờ mịt và kinh hoàng, nhất thời tột cùng cũng không biết hắn bị làm sao, lo âu nói: “Anh sao vậy…”

“Nó đã bị người khống chế, giao nó cho tao đi, chỉ có tao mới có thể giúp nó.” Lông tạp cũng không ngờ lúc mình cuối cùng cũng gặp được người lại lần nữa gặp phải thằng nhóc có đủ sức mạnh có thể chống lại mình kia, sắc mặt khó coi, có điều lần này đã rút được bài học, cũng không vừa xông lên đã đánh nhau với cậu.

Tô Ngọ đầy mặt không tín nhiệm nhìn gã, “Tại sao ta lại phải tin tưởng mi chứ, còn nữa nếu mi biết anh ấy đã xảy ra chuyện gì, thì sao mi không nói cho ta biết đi, ta cũng sẽ giúp anh ấy.”

Tính tình lông tạp vốn đã không tốt, câu kia nói ra đã là cố gắng áp chế cơn giận lắm rồi, nghe cậu nói vậy, gã cười lạnh đáp: “Vì sao tao lại phải nói cho mày? Có điều tao khuyên mày tốt nhất đừng quản việc không đâu, nếu không người nó muốn giết chính là mày đấy!”

Tô Ngọ ngơ ngác, cậu theo phản xạ quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Triển mở to đôi mắt đầy tơ máu, từng giọt nước mắt chảy xuống từ trong hốc mắt, nhưng cũng đúng vào thời khắc này, cơ thể bị trói buộc của hắn lại có động tĩnh, điên cuồng như ác quỷ, tấn công Tô Ngọ, mũi dao sáng như tuyết phản xạ hào quang chói mắt dưới ánh mặt trời, đâm về phía Tô Ngọ.

Tiêu Triển đầy mặt thống khổ nhìn chính bản thân ngã nhào xuống đất, mắt thấy cậu bé kia sẽ chết ngay khi mình hạ mũi dao xuống, cậu bé đáng yêu như vậy, giống như em trai khi mới tới nhà mình năm đó… nhưng mình lại muốn tự tay giết chết cậu…

Nếu như mấy mạng người trước đó, bao gồm cả cha mẹ ruột của hắn, tất cả đều là chết dưới dao của hắn trong tình huống hắn không biết, không có ý thức, còn có thể nói tội ác đó không phải là do hắn làm ra, nhưng bây giờ thì sao?

Bây giờ, hắn tỉnh táo nhìn tất cả, cầm trong tay một con dao, muốn kết thúc mạng sống của một thiếu niên tràn trề nhựa sống như một đóa hoa…

Nội tâm hắn tuyệt vọng khóc nỉ non, không còn ai có thể cứu được hắn nữa rồi.



Xe của Cố Tinh Hà cuối cùng cũng đã đến khu Bình An, hắn nghe được tin đám người kia gần đây hoạt động ở nơi này với tần suất rất cao, mà cũng vào hôm nay rốt cuộc hắn cũng nghe được một thông tin xác thực, trong danh sách truy nã cấp 3S, có một tên nhuộm tóc rực rỡ lung tung, là tội phạm truy nã gọi là lông tạp, gần hai ngày nay vẫn luôn lòng vòng quanh siêu thị.

Trong tay Mạnh Thực là một cái máy tính, trên màn hình chính là đoạn phim do một người nào đó đang đứng ven đường đăng lên, trong đó có vài đoạn có chụp lại hình ảnh của lông tạp, nhưng đều chỉ ngắn ngủi có một hai giây, hơn nữa cũng không có bức nào chụp được mặt.

“Sao rồi, có xác định được vị trí cụ thể không?” Cố Tinh Hà nhìn Mạnh Thực qua gương chiếu hậu.

“Hẳn là bên này…” Mạnh Thực chống cằm, trong đầu nhanh chóng phân tích hành vi và đường đi của lông tạp, mà họ thực sự biết quá ít về nhóm người này, không chắc chắn lắm.

Viêm Phi Ngang nghĩ tới lông tạp mà Tô Ngọ từng miêu tả cho mình nghe, có lẽ là cùng một người, nhưng chúng quanh quẩn khu Bình An này, đến cùng là muốn làm gì?

Anh đang muốn để Mạnh Thực đi điều tra tư liệu về người đã bắt cóc Tô Ngọ lần trước thì Mạnh Thực lại đột nhiên nhận được một thông tin.

“A, có người báo cảnh sát, có một người đang ở cầm dao giết người ngay trên đường, người bị hại đã trốn ra ngoài, người cầm dao muốn giết người hình như là một tên ăn mày bị  điên… aizzz, tình huống thật phức tạp, không biết có liên quan tới tin tức chúng ta đang muốn tìm không.” Mạnh Thực chỉ có thể tiếp nhận các loại tin tức do camera nơi này thu được. Bởi sức mạnh của đám người kia thực sự quá phi nhân loại, mà họ vốn không hiểu rõ đám người này, thế nên muốn tra tư liệu của chúng cũng chỉ có thể dùng phương thức mò kim đáy bể, phàm là gặp phải án kiện phức tạp, sẽ đều đồng thời truyền tin tới cho anh ta, cung cấp dùng làm tài liệu liên quan.

“Có muốn đến đó xem không?” Mạnh Thực hỏi.

Cố Tinh Hà và Viêm Phi Ngang liếc mắt nhìn nhau qua gương chiếu hậu, Cố Tinh Hà xoay vô-lăng một cái, nói: “Đi!”

Tô Ngọ không ngờ Tiêu Triển lại có thể dễ dàng tránh thoát khỏi linh lực của mình như vậy, cơ thể cậu lúc ngã nhào xuống đất còn có chút mơ màng, mãi cho tới tận lúc con dao kia sắp đâm vào cơ thể cậu, cậu mới kịp phản ứng lại, vội dùng lực đưa tay ra nắm lấy dao của hắn, đồng thời dùng càng nhiều linh lực hơn muốn cản hắn lại.

Chỉ là linh lực của cậu rõ ràng không thể khống chế được Tiêu Triển, Tô Ngọ nghẹn đỏ bừng mặt, mới miễn cưỡng có thể đẩy người từ trên người mình ra. Cùng lúc đó, lông tạp đột nhiên đi nhanh tới, một phát bắt được hai tay Tiêu Triển rồi bắt chéo ra sau lưng, không biết gã dùng cách gì, lại có thể dễ dàng khống chế được Tiêu Triển, liếc mắt nhìn Tô Ngọ đang nằm trên đất một cái, “Người tao mang đi!”

“Không được!” Tô Ngọ vội bò dậy từ dưới đất, bộ dáng Tiêu Triển không ổn, vừa nãy ánh mắt hắn thống khổ như vậy, nghĩ tới sự lo lắng của mấy người La Chương dành cho hắn, cậu sao có thể để một người xa lạ đưa hắn đi được!

Động tác của lông tạp rất nhanh, lôi Tiêu Triển rất nhanh đã đi xa ra vài bước, Tô Ngọ lần đầu phát hiện mình lại vô dụng đến thế, trong lòng gấp muốn chết, đột nhiên cậu bay qua, một phát túm lấy cánh tay Tiêu Triển.

Lông tạp gắt lên, “Cmn bám dai như đỉa!” Gã đổi sang dùng tay trái nắm chặt lấy Tiêu Triển, tay phải đột nhiên bốc lên một luồng khí lưu màu nâu đánh về phía Tô Ngọ.

Tô Ngọ đã hạ quyết tâm lần này nhất định phải cứu được Tiêu Triển, khi cỗ khí lưu màu nâu kia của gã đột nhiên vọt tới đây, Tô Ngọ nhanh chóng vận linh lực.

Chỉ thấy nơi con đường kia, đột nhiên một trận cuồng phong nổi lên, trong lúc nhất thời bụi cuốn đá bay, trong ngõ, mây đen như che kín mặt trời, gió to gần như có thể cuốn mọi đồ vật lên bầu trời, gào thét, tựa như dòng lũ cuốn nhắm về phía lông tạp!

Trong ngõ nhỏ vang lên tiếng vang đinh tai nhức óc “ầm ầm”, lông tạp như bị cơn bão đột kích bất ngờ này làm cho giật mình, một đống lớn những vật thể quay cuồng mang theo lực trùng kích cực lớn, tựa như một cơn sóng cao tới vài mét, núi lở nước cuộn tàn nhẫn đập về phía cơ thể gã!

Lông tạp luôn tự tin về thực lực của bản thân, đối mặt với sức mạnh như đến từ thiên nhiên này, gần như sắp đờ ra vì kinh ngạc sững sờ, nhưng sóng lớn đầy tạp vật cũng không cho gã kịp có thời gian phản ứng đã tấn công tới, lông tạp kịp phản ứng lại vào thời khắc cuối cùng, gã không kịp mang Tiêu Triển theo, cắn răng mắng một tiếng mẹ nó, xoay người đi thật nhanh, chạy về phía một kiến trúc khác, muốn rời khỏi trung tâm cơn bão.

Nhưng gã vừa bỏ một tay ra, Tiêu Triển ngay lập tức cứ như chó điên mất khống chế, hắn tựa như không nhìn thấy sóng lớn đầy tạp vật giữa không trung, đỏ mắt lần thứ hai đánh về phía Tô Ngọ ở gần hắn nhất.

Tô Ngọ vừa muốn khống chế linh lực đối phó với lông tạp đào tẩu, vừa phải chú ý không được làm Tiêu Triển bị thương, còn phải đối mặt với đòn tấn công điên cuồng của Tiêu Triển mắt đỏ vằn, trong lúc nhất thời tựa như phải dùng thuật phân thân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, mồ hôi lạnh trượt từ trên trán xuống dưới cổ, dùng nhiều linh lực như vậy cùng một lúc, cậu sắp không thể chịu nổi.

Sóng lớn tạp vật đuổi theo lông tạp, tàn nhẫn xô gã đụng phải bức tường, tòa nhà cũ kĩ kia tựa như thân tre tàn phế trong gió, lung lay mạnh trong trùng kích tàn nhẫn, bão tố đầy tạp vật như rơi xuống, lông tạp trốn bên dưới đầy mặt sợ hãi không thôi. Đúng lúc này, trong tai nghe của gã vang lên tiếng mắng chửi, đối phương chất vấn: “Rốt cuộc mày đã bắt được người về chưa?!”

Lông tạp cũng là một đầu đầy mồ hôi lạnh, gã đứng sau một chỗ ngoặt, tạp vật và rác thải cách đó không xa đang rơi xuống lung tung, hai mắt gã hoảng sợ đã không còn rảnh phân tâm để ý tới người kia, dây dưa với thiếu niên và Tiêu Triển mất khống chế, thật lâu sau gã mới lấy lại tinh thần.

“Này alo?! Nói đi chứ! Chó săn sắp ngửi mùi chạy tới rồi, mày mau chóng bắt người lại đi chứ!”

Lông tạp dùng sức lau mồ hôi lạnh chảy xuống mặt, giọng nói khô khốc: “… E là người không mang đi được.”

“Cái gì?! Mày lại thất bại??? Lông tạp, mày cmn thật vô dụng, đừng dây dưa với tao nữa!!!”

Lông tạp không nghĩ tới chuyện cần phải nói thêm gì với cái kẻ chỉ biết ăn cơm khô mà hợp tác này nữa, gã trực tiếp chấm dứt cuộc trò chuyện, liếc nhìn về phía thiếu niên. Nếu người của Cục 9 bên kia tới, gã cũng không cần phải chờ thêm nữa.

Xe của Cố Tinh Hà còn chưa đi tới ngõ nhỏ kia, từ xa đã nghe thấy có một tiếng nổ lớn vang lên, nhiều người dân cho rằng sắp có động đất, hoặc có vật nguy hiểm gì đó nổ tung, vội vã chạy ra khỏi những tòa nhà cao lớn gần đó, trốn đi thật xa, rồi lại không kìm nổi lòng hiếu kì, từng người ló cái cổ dài như cổ vịt nướng ra, nhìn về nơi đã vang lên tiếng nổ cực lớn.

Viêm Phi Ngang cảm thấy nặng nề trong lòng, không chờ Cố Tinh Hà kịp dừng hẳn xe, anh đã trực tiếp đi xuống.

Cùng lúc đó, không có đồng bạn dẫn đường, lông tạp đi lung tung trong ngõ một hồi, cũng không tìm được lối ra, còn bị một camera lắp ven đường thu được hành tung.

Mạnh Thực ôm máy tính nhảy xuống từ trên xe, hưng phấn hô lên với Viêm Phi Ngang: “Lão đại, tìm được rồi, là bên này!”

Tình huống của Tiêu Triển thực sự không ổn, hơn nữa càng tồi tệ hơn chính là, ý thức của hắn thì tỉnh táo nhưng cơ thể lại tựa như không nằm trong phạm vi khống chế, hắn vừa tuyệt vọng rơi nước mắt, vừa điên cuồng cầm dao đâm về phía thiếu niên Tô Ngọ.

Tô Ngọ vốn còn muốn dùng linh lực kìm hãm hắn lại, nhưng thấy không có hiệu quả, đồng thời chỗ cậu vang lên tiếng nổ như vậy rất nhanh sẽ hấp dẫn không ít người tới đây, trong đó kêu vang nhất chính là còi báo động của xe cảnh sát, Tô Ngọ không dám trì hoãn, nhưng cậu phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng khống chế được Tiêu Triển đây?

Trong đầu cậu xoay chuyển một vòng, bỗng nghĩ ra điều gì đó, nhất thời hai mắt sáng lên, trở tay kéo bọc quần áo rộng 1m50 từ trong túi đồ trên người ra, luống cuống tìm miệng túi, sau đó chụp lên đầu Tiêu Triển.

Lúc này Tiêu Triển căn bản không biết tránh đi, lập tức bị một cái túi siêu to úp lên. Tô Ngọ áy náy nói: “Xin lỗi nhé, trước oan ức anh một chút, chờ tôi nghĩ ra cách giải quyết sẽ thả anh ra sau.”

Lời xin lỗi lải nhải của Tô Ngọ còn chưa nói xong, Tiêu Triển cao to đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ để lại một bọc quần áo nhẹ nhàng rơi xuống. Tô Ngọ vội vàng nhặt lên, coi như bảo bối mà nhét lại vào trong túi, sau đó cứ như kẻ trộm, vội vàng rời khỏi hiện trường lộn xộn.

Tốc độ của Viêm Phi Ngang cực nhanh, hơn nữa từ nhỏ đã lớn lên ở đây, quen địa hình hơn nhiều so với lông tạp, động tác anh nhanh chóng rẽ qua ngõ tắt như mê cung, rất nhanh đã đi tới cái ngõ cụt đã nhốt lông tạp bên trong.

Lông tạp lạc đường rõ ràng khi nhìn thấy anh đã sửng sốt một chút, tuy rằng đôi bên chưa từng tiếp xúc với nhau, nhưng đều có sự hiểu biết nhất định về đối phương, Viêm Phi Ngang biết lông tạp, lông tạp cũng biết Viêm Phi Ngang.

Viêm Phi Ngang mấy năm trước đã xuất thân từ bộ đội, sức mạnh và bản lĩnh đương nhiên không cần phải nói, nhưng theo hiểu biết của lông tạp, tuy rằng anh lợi hại nhưng thế nào cũng vẫn chỉ là một người bình thường, không có sức mạnh đặc thù trong tay như chúng, lông tạp gần đây làm việc liên tục thất bại, vừa rồi còn bị một tên nhóc con làm mất hết cả mặt mũi, tâm tình cực kì không tốt, lúc này nhìn thấy anh không khỏi cười lạnh một tiếng.

“Chỉ có một người?” Lông tạp cười lạnh nhìn anh, “Xem ra vận may hôm nay của mày không tốt.”

Viêm Phi Ngang chưa bao giờ phí lời với kẻ khác, anh nhanh chóng hành động, trực tiếp nã một phát súng vào đầu lông tạp.

Chỉ tiếc là lông tạp vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, đạn cũng chưa làm đầu gã nở hoa, gã nhàn tản giơ tay lên, trên đường viên đạn vọt tới gã, tốc độ dần chậm lại, cuối cùng trực tiếp nát vụn ngay giữa không trung!

Trong lòng Viêm Phi Ngang nặng nề, ngay sau đó anh nhạy bén cảm giác được khí lưu trong ngõ nhỏ lưu chuyển thật nhanh, đồng thời tụ lại ngay trước ngực anh, anh thật nhanh lùi về sau vài bước chân, nhưng vẫn bị khí lưu kia mạnh mẽ quét trúng sau lưng, cả người gần như lật nhào.

“Hừ!” Lông tạp bước nhanh về phía anh chạy đi, nắm đấm mang theo khí lưu màu nâu tựa như nắm đấm thép không gì không thể xuyên thủng, liên tục hai ba đấm tấn công về phía anh.

Tốc độ của Viêm Phi Ngang cũng không chậm, muốn tránh né sự công kích của gã hoàn toàn không có vấn đề, đối với anh mà nói, tốc độ nắm đấm của lông tạp nhìn thì nhanh mà hoàn toàn không tạo ra uy hiếp, mà vấn đề nằm ở chỗ, trên nắm tay của gã lại mang theo sức mạnh anh không biết phải tránh né làm sao, anh thậm chí còn không nhận ra đó là gì!

Hai người chạm trán trong ngõ cụt, vì vậy dưới công kích gần như tới sốt sắng của lông tạp, Viêm Phi Ngang chỉ có thể bị ép buộc né tránh liên tục.

Tô Ngọ “thu” Tiêu Triển, cảm giác bên kia có sóng sức mạnh liền chạy tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

Có kẻ thậm chí dám bắt nạt Phi Ngang!!!

Tô Ngọ nhất thời sắp bùng nổ, hét lớn: “Mi còn dám bắt nạt Phi Ngang! Ta đánh chết mi!!!”

Đột nhiên không chuẩn bị lại nghe thấy giọng nói của Tô Ngọ, lông tạp cũng hơi sững sờ, kết quả liền bị một cơn kình phong tàn nhẫn đẩy đập vào bức tường trong ngõ, nhất thời cảm giác nội tạng như nát ra.

Tô Ngọ sắp giận điên lên rồi! Cậu thở phì phì, chạy tới tàn nhẫn đá lên người lông tạp, sức lực bất chấp kia hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng bé ngoan bảo bối ngày thường.

Lông tạp phản ứng lại, không nhịn được lại mắng ra một tiếng mẹ nó, gã cũng đã tự mình cảm thụ, tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Tô Ngọ, căn bản không dám đối nghịch với cậu, cũng hoàn toàn quên mất khoái cảm đánh nhau với Viêm Phi Ngang lúc nãy, ôm đầu nhanh chân chạy ra khỏi ngõ.

“Mi đừng có chạy!” Tô Ngọ nhanh chân đuổi theo, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tức giận đốt cháy tới sắp phun lửa.

Cậu còn muốn chạy đuổi theo, cơ thể lại bị Viêm Phi Ngang bế thốc lên từ đằng sau.

Tô Ngọ quay đầu lại nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ, tức giận còn chưa tiêu, nhưng rất nhanh lại nghĩ tới điều gì đó, lo âu hỏi: “Phi Ngang anh có sao không? Gã có làm anh bị thương không? Gã kia sao lại hư hỏng như vậy chứ! Dám bắt nạt người bình thường không có linh lực!” Tiêu Triển đã vậy, cả Phi Ngang cũng bắt nạt nữa!

Viêm Phi Ngang vừa nãy tuy rằng luôn né tránh, thoạt nhìn là bị người đánh cho chạy trối chết, thực ra vẫn chưa bị thương, hơn nữa anh rất có chừng mực, vừa nãy anh đúng là vẫn luôn tránh né công kích của gã, nhưng cũng là dùng cách này để thăm dò sức mạnh của đối phương đến tột cùng là tới mức độ nào.

Có điều bây giờ điều đó cũng không phải là điều quan trọng nhất, hai tay anh ôm trọn Tô Ngọ, thấy khuôn mặt nhỏ của cậu tuy rằng rất nóng, nhưng trên mái tóc ngắn lại là mồ hôi sáng lấp lánh, ngay cả trên mặt cũng ướp nhẹp, rõ ràng là rất không bình thường. Vì vậy anh vừa cúi đầu kề sát mặt bên trán cậu thử nhiệt độ, vừa thấp giọng hỏi: “Em có phải là không thoải mái không?”

Hai người thân mật dính sát vào nhau, cảm giác này trấn an tâm tình Tô Ngọ rất tốt, cậu cuối cùng cũng không còn nóng nảy như trước nữa, lắc đầu nói: “Không sao cả.”

“Có thật không?” Viêm Phi Ngang rời khỏi trán cậu, lo âu nhìn cậu.

Tô Ngọ rất thích cảm giác được anh ôm, sợ bởi mình gật đầu, anh sẽ buông mình ra, liền vội vàng nói: “Em, em hình như sắp biến về nguyên hình.” Cậu nói lời này ra cũng không hoàn toàn là lừa người, khụ, dù sao cậu lúc này đúng là đã dùng quá nhiều linh lực, tốt nhất, tốt nhất là biến về nguyên hình một thời gian, dù sao chống đỡ hình người cũng cần tốn rất nhiều linh lực.

Viêm Phi Ngang không hoài nghi, quả nhiên còn ôm cậu chặt hơn nữa, nhíu mày đi ra ngoài.

Mạnh Thực còn ôm máy tính của anh ta, Cố Tinh Hà vừa nãy đi từ một hướng khác tới muốn bao vây người, nhưng không tóm được người, họ liền hẹn sẽ gặp nhau ở bên này.

Thấy lão đại đuổi theo tội phạm đã ra ngoài, còn mang về theo một nhóc đáng yêu, Mạnh Thực sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Tô Ngọ sao lại ở đây? Lão đại anh đang làm nhiệm vụ còn mang theo người bên cạnh, mang theo…” Anh ta vốn muốn nói anh làm nhiệm vụ còn mang theo vợ mình bên cạnh sao? Nhưng dưới ánh mắt chất chứa áp lực của lão đại, anh lặng lẽ nuốt lại vào bụng.

Anh ta không thể làm gì hơn là quay đầu nhìn về phía bé ngoan đang được bế kia, Tiểu Tô Ngọ đáng yêu, lần thứ hai cảm giác tim mình muốn vỡ ra, tại sao mệnh lão đại lại tốt đến thế cơ chứ, có thể gặp được nhóc đáng yêu như vậy!

Không đúng, nhóc đáng yêu này hai người họ gặp cùng một lúc, là lão đại mạnh mẽ cướp về!

Trong lòng Mạnh Thực tức giận bất bình, anh ta cũng rất muốn nuôi nhóc đáng yêu, ngày nào cũng hứng trong lòng bàn tay mình!

Cố Tinh Hà đi tới, nhìn thấy dáng vẻ của Viêm Phi Ngang cũng sợ hết hồn, hắn vuốt tóc một cái, quay sang liếc mắt nhìn Tô Ngọ, “Ái chà, đây chính là nhóc con cậu cố tình xin nghỉ ở nhà để chơi cùng đây hả? Là bé trai hay bé gái thế?” Bây giờ con gái dung mạo còn đẹp trai hơn con trai, con trai còn có thể yêu nghiệt hơn con gái, làm cho hắn không thể nào tin được vào mắt mình.

Viêm Phi Ngang không thèm để ý tới họ, ôm Tô Ngọ ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Nhớ tìm người tới khắc phục hậu quả.”

Cố Tinh Hà nhìn lên trời, lườm vài cái, trong lòng nói tôi là lão đại của cậu hay cậu là lão đại của tôi?! Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn gọi mấy cuộc điện thoại, bằng không xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn không biết cuối cùng sẽ thành lời đồn như thế nào.

Tô Ngọ lén nhìn Cố Tinh Hà qua vai Viêm Phi Ngang, thu ánh mắt lại, sau đó lại liếc mắt một cái, anh trai này cũng thật là đẹp mắt! Chỉ là mắt không được tốt lắm, cậu rõ ràng là giống đực, không phải là bé trai!

Linh lực Tô Ngọ có chút không thể chịu được nữa, Viêm Phi Ngang bế cậu lên xe cũng không dám thả xuống, bế cậu đặt cậu ngồi lên chân mình, vốn là Cố Tinh Hà lái xe, nhưng lại bị Viêm Phi Ngang đuổi xuống, cau mày sai: “Mạnh Thực lái xe.”

Cố Tinh Hà liên tiếp bị mấy người này phạm thượng, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà mắng: “Đệt mợ, ông đây chọc giận cậu à? Hừ, nói thế nào tôi cũng là lãnh đạo trực tiếp của cậu đấy, có người ngang ngược như cậu sao?”

Viêm Phi Ngang cau mày, nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một cái, “Anh lái xe quá ồn.”

Ý anh là, Cố Tinh Hà lái quá nhanh quá nguy hiểm, sẽ làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của Tô Ngọ, hai người đều nghe hiểu, Cố Tinh Hà nhìn anh và Tô Ngọ tới lui mấy lần, cuối cùng người run mạnh lên một cái, da gà đầy người, “Hừ, cậu cmn từ lúc nào đã biến thành buồn nôn như vậy rồi?”

Viêm Phi Ngang đúng lúc che kín cái tai hiếu kì đang hóng hớt của Tô Ngọ lại, “Đừng nói bậy trước mặt trẻ con.”

Cố Tinh Hà: “…”

Cuối cùng vẫn là Mạnh Thực lái xe, Tô Ngọ sắp biến về nguyên hình, Viêm Phi Ngang không đưa cậu về nhà nữa mà đưa cùng cậu đi tới khách sạn.

Vào trong phòng, Tô Ngọ quả nhiên biến về nguyên hình, Viêm Phi Ngang thực ra trong lòng có chút xoắn xuýt, anh cũng không biết Tô Ngọ lúc biến về nguyên hình, con vật nhỏ như vậy sẽ ở giữa không trung hay là đứng trên mặt đất, có thể sẽ đụng phải làm cho cậu bị đau hay không, thế nên đành đặt cậu lên giường, như vậy có thể trực tiếp tránh được vấn đề này – đương nhiên nội tâm hoạt động rõ ràng là không phù hợp với tính cách tí nào, thế nên vĩnh viễn sẽ không có khả năng sẽ có người biết rằng anh lại từng xoắn xuýt một chuyện nhỏ như vậy.

Tô Ngọ biến về nguyên hình, vùng vẫy trong mớ quần áo mềm nhũn như chăn, cuối cùng cũng bò ra ngoài được, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tứ chi của cậu không tính là ngắn nhưng bởi giữa tứ chi có màng cánh nên thò ra ngoài chỉ còn loại bốn móng vuốt nho nhỏ tròn tròn, trong một đống vài vóc như vậy rất dễ bị ngáng chân không tìm thấy phương hướng.

Viêm Phi Ngang nhìn đồng hồ, đã trưa rồi, thế là anh ngồi cạnh cậu hỏi: “Đói không? Muốn ăn gì?”

“Em muốn ăn bánh ngọt!” Tô Ngọ nghe đến chữ “ăn”, hai mắt nhất thời sáng rực, ngoại hình của cậu vốn đã mang theo nụ cười ngọt ngào, phối hợp với đôi mắt như vậy, Viêm Phi Ngang tâm địa có sắt đá thế nào, cũng không thốt lời từ chối ra miệng nổi.

Viêm Phi Ngang cuối cùng đặt một cái bánh ga tô nhỏ tới trước mặt cậu, ngoài ra cũng gọi vài món khác, gọi thịt bò băm nhỏ vừa phải, còn cả đậu phộng… Tô Ngọ nằm úp sấp trên bàn, bốn móng vuốt chạy tới chạy lui, di chuyển xung quanh thức ăn ngon miệng, quả đúng là tâm nguyện lớn nhất của kẻ tham ăn!

Viêm Phi Ngang nhanh chóng ăn hết phần ăn của mình, cả bữa đều chỉ nhìn nhóc bận rộn ăn ăn thức ăn của mình, trong lòng cảm nhận được an bình trước đây chưa từng có.

Đợi tới khi Tô Ngọ cuối cùng đã ăn no bụng, Viêm Phi Ngang lại hỏi: “Ra ngoài chơi không?”

“Đi đâu chơi cơ?” Tô Ngọ tò mò hỏi, cậu bây giờ đang ở nguyên hình mà.

Viêm Phi Ngang nghĩ một lát rồi nói: “Đi xem phim thì thế nào? Mạnh Thực nói gần đây có một bộ không tệ.” Anh vốn muốn hỏi Tô Ngọ chuyện liên quan tới tên lông tạp kia nhưng cuối cùng nghĩ một chút, vẫn quyết định để nhóc này thả lỏng ra đã, những chuyện kia để đi xem phim về rồi nói cũng chưa muộn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.