Được ông nội đồng ý rồi, Viêm Phi Ngang liền cúp máy.
Tô Ngọ đột nhiên cảm thấy mình hình như đã quên mất chuyện gì đó, thế là cậu ngoẹo cổ đăm chiêu một hồi, đột nhiên a lên một tiếng, vội nói: “Phi Ngang, Phi Ngang, mèo đen nhỏ vẫn còn ở trong phòng anh, em vẫn chưa chuẩn bị thức ăn cho nó!”
Viêm Phi Ngang cúi đầu nhìn cậu một chút, không thể làm gì hơn là gọi điện về nhà, lần này nghe điện chính là Viêm Phi Ưng.
Anh hai Viêm cười hỏi: “Em nuôi mèo trong nhà từ lúc nào vậy? Anh chưa thấy bao giờ.”
Viêm Phi Ngang căn bản lười trả lời câu hỏi tẻ nhạt này, dặn anh mình nhớ chăm sóc cho con mèo nhỏ kia rồi lại cúp điện thoại.
“Ừm, có phải là em đã làm phiền anh hai rồi không?” Tô Ngọ ngượng ngùng, mèo cậu mang tới, lại để người khác phải cho ăn hộ, cảm giác thật vô trách nhiệm.
“Không đâu, anh hai rất thích động vật nhỏ.” Viêm Phi Ngang bỏ tai nghe xuống, chuyên tâm lái xe, vừa lái vừa thuận miệng trả lời câu hỏi của cậu.
Tô Ngọ tin anh, cũng an tâm. Viêm Phi Ngang cũng không nói dối cậu, anh hai Viêm đúng là rất thích động vật nhỏ, đặc biệt là mấy nhóc đáng yêu có thể đặt trong lòng bàn tay, trước đây em gái từng nuôi chuột đồng, anh hai Viêm luôn lén chạy tới sờ sờ mấy cái, chỉ là Viêm Phi Ưng đừng vì vóc người cao lớn, tên lại khí phách thế mà nhầm, thực ra anh có hơi sợ mèo một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-sau-khi-ket-hon-cua-chuot-manh/2501584/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.