Mạnh Thực nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, miệng đang ngậm một miếng bánh quy quay đầu lại nhìn, thấy trong lòng Tô Ngọ ôm một con chó mực, bên chân có một con mèo đen nhỏ, một tay nhỏ kia còn bị lão đại nắm… khoan đã, bị lão đại nắm?
Bánh quy trong miệng anh ta nhất thời trực tiếp rơi xuống, mắt trợn trừng.
Viêm Phi Ngang không thèm để ý tới anh ta, sau khi trở về phòng, liền ném quần áo mới của Tô Ngọ vào trong phòng ngủ, sau đó dỡ từng túi bọc ngoài quần áo ra, chuẩn bị cất vào trong vali hành lý, chỉ chừa lại cho cậu một bộ để thay.
Tô Ngọ đặt chó mực lên ghế salon, cậu đã dùng linh lực làm sạch người chó mực, không còn bẩn chút nào nữa, nhưng lại càng làm cho vết thương chưa khép lại hoàn toàn càng hiện rõ ra, trông càng khủng bố.
“Con chó này là cậu cứu sống?” Mạnh Thực không dám chất vấn chuyện lão đại đã ăn sạch cậu bé này hay chưa, không thể làm gì hơn là cố gắng dằn sự nghi hoặc này xuống đáy lòng, lại gần nói chuyện với Tô Ngọ.
Đây đúng là chuyện mà Tô Ngọ sẽ làm, thiếu niên đơn thuần như vậy, lại vô cùng thiện tâm, hoàn toàn không hợp với người hiện đại lạnh lùng, nhưng đó lại chính là phẩm chất quý giá của cậu.
Tô Ngọ gật đầu, cậu hết sức thành thực nói: “Có lẽ là bạn của nó gặp nguy hiểm rồi, tôi đã đồng ý sẽ giúp nó cứu bạn.”
Lời này làm cho Mạnh Thực có chút không rõ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-sau-khi-ket-hon-cua-chuot-manh/2501554/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.