Thẩm Lan tuy rằng lo cho bạn mình nhưng cũng sẽ tuyệt không bởi mình đã thoát khỏi hiểm nguy mà vứt bỏ bạn bè đang trong chốn nguy hiểm, nhưng cũng tương tự, cô cũng tuyệt không thể vì cứu bạn mình, mà không biết tự lượng sức, lấy trứng trọi đá, thế nên vừa rồi cô mới nói là phải xuống núi báo cảnh sát chứ không phải là mình vừa mới thật vất vả mới trốn ra được, lại lần nữa đặt bản thân vào nguy hiểm mà trở lại cái thôn tà ác kia cứu người, đây chẳng khác gì một hành động ngu xuẩn, không có chút ý nghĩa.
Cô cũng càng không thể vô đạo đức bắt cóc người khác, đẩy người ta vào chỗ hiểm nguy.
Nghe thấy cậu trai trước mặt thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả mình này lại nói muốn tới cái thôn kia, cô vô cùng kinh ngạc, cho dù cậu trai này có sư phụ lợi hại, chính là cao thủ lợi hại, nhưng để cho một cậu con trai còn chưa thành niên phải đối mặt với bao kẻ dã man cùng một lúc như thế, cô thực sự không thể tưởng tượng được, hơn nữa, cũng thật sự là quá nguy hiểm.
Tô Ngọ thấy cô không nói lời nào, có phần nóng nảy giục: “Đi thôi, chúng ta tới xem thế nào, nếu không tôi sợ bạn của cô sẽ gặp nguy hiểm mất.”
Thẩm Lan cũng hơi cuống, nhưng vẫn vội ngăn cậu lại: “Nhưng người trong thôn đông, mà chúng ta lại chỉ có hai, không phải là nguy hiểm lắm sao?”
Tô Ngọ hơi khựng lại, cậu có thể làm một đám người đông cứng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-sau-khi-ket-hon-cua-chuot-manh/2501536/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.