Ánh mắt của Tô Ngọ dừng trên khuôn mặt người đàn ông một lúc, ngay sau đó mới phát hiện quanh thân người đàn ông này tỏa ra một luồng khí chính nghĩa, hai màu vàng đỏ quấn vào nhau phát sáng, làm cho trên người anh có một cảm giác cương nghị, làm cho người khác không thể xâm phạm.
Tô Ngọ có phần sững sờ, cậu có một cảm giác, người này hình như chính là người mà cây thông lớn đã nói với cậu, chính là người anh hùng chính nghĩa can trường.
Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm giác được, trên người người đàn ông này, vốn sinh khí dồi dào nay lại đang từ từ trôi đi, mà ánh sáng đỏ vàng đẹp đẽ cũng từng chút một tiêu tan mất.
Trong lòng Tô Ngọ có chút đau lòng, cho dù cậu với người đàn ông này không hề quen biết nhau, nhưng người anh hùng chính nghĩa như thế, đẹp như vậy, không nên cứ như vậy mà chết, lại còn là chết nơi hoang sơn dã lĩnh không dấu chân người qua lại như vậy.
Anh hùng chính nghĩa, không thể có kết cục như thế được.
Mạnh Thực vẫn dùng sức ấn lên phần cổ đang chảy đầy máu của Viêm Phi Ngang, tựa như chỉ cần làm như thế là có thể giữ lại mạng sống cho người đàn ông này.
Những người khác cũng không thể làm được gì, trong lòng bi thương tới cực điểm làm cho cổ như nghẹn lại, đau đớn khôn nguôi, trước tử vong, họ không thể làm được bất cứ điều gì cả, không làm gì được hết.
“Anh ấy sắp chết rồi.”
Bỗng nhiên, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-sau-khi-ket-hon-cua-chuot-manh/2501529/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.